Thi Lạc bị ốm.
Sốt cao thêm vấn đề về phổi, cần nhập viện điều trị.
La Duệ cũng đến thăm Thi Lạc, còn m/ắng tôi một trận.
“Anh cả ngày bận gì thế? Con ốm mà cũng không biết?”
“Chú La Duệ, chú đừng trách bố, dạo này bố vất vả lắm, ngày nào cũng thức khuya vẽ, hay ngẩn ngơ, tâm trạng cũng không tốt.”
“Tất cả tại cháu ăn uống linh tinh.”
Vốn đã tự trách, thấy Thi Lạc ngoan ngoãn hiểu chuyện thế, tôi lại càng thêm day dứt.
La Duệ ngược lại an ủi tôi, rồi hỏi tôi sao thế.
Tôi lắc đầu bảo không sao.
Chiều hôm đó, tôi và La Duệ dẫn Thi Lạc đi khám, trên hành lang về phòng gặp Diệp Tuần Chi và Chu Lợi.
Thi Lạc thấy Diệp Tuần Chi rất vui, cười vẫy tay: “Chú ơi, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau.”
Diệp Tuần Chi cúi xuống, nở nụ cười ôn hòa, dịu dàng đáp: “Ừ, cháu bị ốm à?”
“Vâng, nhưng sắp khỏi rồi ạ!”
“Thế cháu phải ngoan ngoãn, cố gắng sớm khỏe nhé.”
Chu Lợi bên cạnh mặt mày không vui, liên tục giục Diệp Tuần Chi đi nhanh.
Diệp Tuần Chi đứng dậy, chào tạm biệt Thi Lạc, ánh mắt lướt qua tôi và La Duệ.
Sau khi họ rời đi, tôi ngoảnh lại nhìn theo bóng lưng họ, chìm vào suy tư.
Họ đến khám th/ai chăng?
Diệp Tuần Chi trông rất vui, chắc anh ấy hạnh phúc vì sắp có con.
Khám xong, Thi Lạc cũng mệt, nằm lên giường ngủ thiếp đi.
La Duệ nhìn tôi ngập ngừng, tôi bảo: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”