1
"Thời Cẩn, đừng khóc nữa, có đây."
Sau lễ tang, nắm tay đưa bé đang ngồi đất ôm ảnh, bước bước dẫn nhà.
Tôi đưa thự, suốt đường, chút phản để nắm tay nói một câu.
Nhìn đứa mới 10 lòng tả cảm giác đ/au xót.
Vừa nhà, lập tức giằng tay ra rồi chạy phòng riêng, nói gì đó, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại chẳng thốt gì.
Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên bóng tối bao trùm lúc nào hay.
Tôi đèn, để bóng tối bao phủ.
Cũng phải vì quá đ/au buồn, vì phải đối diện với thế nào tương lai.
2
Vào lễ tang của mẹ nuôi, ngộ.
Vừa ngộ, ký ức cuồn cuộn trào dâng.
Từ nhỏ sống viện, hiểu rằng tập con duy nhất để thoát khỏi hoàn cảnh.
Lên mười, bắt đầu tham các cuộc thi, một lần thi toán, vượt lên dẫn đầu và giành giải nhất.
Thật trùng hợp, cha của tôi, cũng chính cha của Cẩn, lại giảng viên ra đề kỳ thi giành giải nhất.
Biết mồ côi, ông thảo luận với mẹ và quyết đưa nhà.
Họ có một con trai nhỏ, chính Cẩn.
Lần đầu gặp nhóc, ngại mắt veo khiến liên tưởng một con nhỏ.
Ban đầu nghĩ có đình, nhưng biến cố luôn một cách bất ngờ.
Chỉ chưa một tháng sau nhận tôi, mẹ gặp n/ạn xe và qu/a đ/ời tại chỗ.
Vì nhỏ, công ty nhà họ chỉ có giao tôi, con trai kế vừa nhận lý.
Cuộc sống của giàu có cám dỗ bình thường lòng thấy, chỉ cần lơ một chút có mê rồi vào vòng xoáy của d/ục v/ọng và hư vinh vô tận.
Tôi cũng vậy, cảm nhận sự vui của lối sống này, nảy sinh ý nghĩ muốn chiếm đoạt tài sản của đình Cẩn.
Để tục kế thừa một cách âm bắt đầu đối xử tệ bạc với Cẩn.
Ngoài giờ học, xúc với ai.
Tôi sẽ khắc chỉ vì chuyện nhỏ nhặt.
Nhưng mỗi gần chịu lại bôi Cẩn, hỏi đi hỏi lại thừa nhận lỗi lầm.
Cho chú hai yên tâm cậu, ông ấy báo và phát hiện đang quỳ đất.