Tôi dắt chiếc xe đạp cọc cạch cũ nát của mình ra, đạp đến nhà Trần An Trần Vũ.
Trần An lững thững đi phía sau như người mất h/ồn, đôi mắt ưu sầu đầy hối h/ận, đứng dưới ánh hoàng hôn lờ đờ dõi theo tôi, bả vai trĩu xuống chán nản.
Tôi tăng tốc đạp xe bỏ cậu ta lại phía sau.
Hệ thống trên đầu chợt lên tiếng, giữa khung cảnh yên ắng xung quanh tôi nghe ra một giọng nam trầm áp nhẹ nhàng:
[Hiên, đừng buồn. Từ giờ vận mệnh của cậu đã xoay chuyển, không cần phải chịu những nh/ục nh/ã của quá khứ. Tương lai của cậu đã mở rộng, sẽ tươi sáng hơn bây giờ]
Tôi trầm ngâm chuyên chú đạp xe, không đáp lại. Hệ thống im lặng vài giây rồi dỗ dành:
[Đừng khóc]
Giờ tôi mới nhận ra khuôn mặt mình đã chảy đầy nước mắt từ bao giờ.
Tôi chớp mắt liên tục, đảo mắt nhìn xung quanh để cố gắng không khóc, nhưng nước mắt cứ chảy dài không kiểm soát được. Trong không trung như có một bàn tay vô hình hiện ra, chạm lên má tôi, dịu dàng lau đi hai hàng nước mắt. Hơi ấm từ lòng bàn tay ấy truyền qua, bao lấy gò má tôi.
[Tôi luôn ở đây]
Hệ thống bảo.
Tôi im lặng, từ đầu đến cuối không đáp, nhưng cũng thôi không chảy nước mắt nữa. Tôi bỗng nhận ra hệ thống kì lạ trong đầu tôi có cảm xúc, suy nghĩ như con người thực thụ, chứ không phải một hệ thống lạnh băng máy móc.