"Triệu Nguyệt!"
Giọng é bất ngờ kéo từ dòng hồi ức về thực tại. Cô cố hạ giọng, lo lắng hỏi:
“Trời ơi, phải Vô Nguyệt đang nhìn về phía chúng ta đấy?!”
Tôi nhìn theo ấy, thấy Vô Nguyệt vừa đi, chỉ thấy gương nghiêng anh.
"Có lẽ chỉ là nhìn l ơ đ ã thôi."
Sự ấ v ọ trong hiện rõ. Tôi cười: “Chẳng phải các ngôi tuyệt vời mọi tưởng sao?”
“Thì là vậy, dù là ngôi cỡ thế giới mà.”
Cô uống cạn ly r ợ u, rồi vào tay tôi:
“Cô là fan mà, thử xem hội nào để chào hỏi không. Nếu may mắn phỏng vấn, thì chắc sếp sẽ à m r à m chúng ta m/ắng ó nữa.”
Cô kéo tiến cố len đông, tiến thêm bao nhiêu.
Tôi định khuyên đợi hội khác.
Ngay lúc đó, trầm ấm Vô Nguyệt vang lên:
“Để họ vào.”
Giọng tiếng rơi vào mâm bạc, trong trẻo, chút trầm khàn, quyến rũ một cách kỳ lạ.
Không gian chốc im lặng.
Mọi tự động tránh ra, nhường lối cho chúng tôi.
Tiểu đứng n ơ, k ạ c.
Tôi nhớ lời giáo viên thanh nhạc xưa từng nói, hát là một món quà trời ban.
“Triệu ra đó làm gì?”
Ánh xuyên đông lộn xộn, bắt sâu thẳm Vô một nước đen thấy đáy, lẽo đến đọc xúc.
Anh cười: “Hai việc gì sao?”
Một hỏi rõ ràng là ố ì h.
Các viên ở ai một cuộc phỏng đề là ai sẽ là chọn.
Tiểu lấy hết can đảm, bước tới:
“Thầy chúng là viên Tạp chí Mùa Xuân, thực hiện một cuộc phỏng nhân thầy.”
Ánh mờ sương, lướt rồi dừng trên gương tôi.
“Vậy ấy?”
Câu hỏi phần kỳ lạ, vì rõ ràng và đi cùng nhau.
Nhưng cứ thế nhìn tôi, phải trả lời.
Tôi thở dài: “Vâng, thầy hy vọng phỏng và mong sẽ cân nhắc Tạp chí Mùa Xuân chúng tôi.”
Bỗng nhiên, Vô Nguyệt cười.
Khuôn tinh tế đường nét l d o s ắ b é n, khi cười lên mang một vẻ đẹp dội đến choáng ngợp. Những chiếc máy vội vàng giơ trợ lý và bảo vệ nhanh chóng ngăn lại.
“Có điều, hợp tác bất kỳ báo trừ tạp chí các cô.”
Anh nhìn tôi, lẽo đầy â m b ế m:
“Thấy là thấy ê ở làm bây giờ?”