2.
Tán gẫu một hồi, chúng tôi bắt chế độ dỗ ngủ.
Tôi nhìn chằm câu chuyện ngắn được trên ipad, giọng ôn tồn nhỏ nhẹ nói:
"Tôi nhặt được một con một đen nhỏ biết chuyện."
"Chú đen nhỏ nhưng vẫn giữ dáng vẻ tổng tài bá đạo như dùng bàn chân to lớn nâng tôi lên: Ha, cô gái, tôi vừa ý cô..."
Bỗng nhiên bên tai nghe tới một khẽ: "Cậu câu chuyện tào lao này từ đâu ra vậy?"
Tôi cau mày m/ắng cậu ấy: "Im miệng! Nhắm mắt thả óc."
Cũng không biết cậu ấy làm theo hay không, chỉ biết mấy cậu ấy tỏ vẻ ấm ức đáp một tiếng:
"Tôi là người thuê."
"Cho cậu là kim chủ phải làm theo quy củ, trung nghe nhắm mắt lại."
Tôi tiếp tục kể chuyện.
Tuy nhiên...
Không bao lâu dường như cậu ấy vẫn chưa dấu buồn ngủ nhưng ý thức tôi đã bắt hồ.
Nửa mê câu chuyện bắt lộn xộn…
"Hai heo con đi nhà gỗ nhỏ nhìn một ha, hai hộp rau hẹ..."
Ngoài cửa vang lên bước chân, hẳn là mẹ tôi đi vệ sinh.
Tôi hơi tỉnh táo một chút, lấy tinh thần tiếp tục nói, nhưng không lâu lắm, bắt buồn ngủ mơ màng năng lung tung:
"Chú đen nhỏ khóc lóc: Là ai tr/ộm sủi tôi? Lại còn là sủi nhân rau hẹ..."
Hình như bên tai khẽ do cố kìm nén.
Tôi nhưng mí mắt nặng trĩu, hoàn toàn chìm giấc ngủ.