Tôi túm được thứ gì đó. Nhìn lên, là một cơ bụng được che bởi chiếc khăn trắng, lấm tấm nước.

 

Ngẩng lên nữa… là Thẩm Hoài Xuyên!

 

Ch*t ti/ệt, tôi gi/ật mình đến mức bật dậy khỏi ghế, đầu va mạnh vào cằm anh ta.

 

Anh ta nhăn mặt, xoa xoa cằm. Lúc này, tôi mới phát hiện anh ta… không mặc gì.

 

Mặt tôi lập tức đỏ bừng. Tôi quay đầu đi, đưa cho anh ta chiếc khăn:

"Sao không mặc quần áo?"

 

Anh ta nhận lấy khăn, quấn lại:

"Đã quấn khăn rồi."

 

Là đang trách tôi kéo tuột khăn của anh ta chứ gì?

 

Tôi vốn không biết phải đối mặt với anh ta thế nào. Giờ lại thành bạn cùng phòng, sáng tối chạm mặt, đúng là khổ không thể tả.

 

Anh ta dùng một chiếc khăn khác để lau tóc, liếc tôi một cái:

"Cậu có thể đừng làm cái mặt như sắp c.h.ế.t được không? Tôi không ăn thịt người."

 

Anh ta nói vậy rồi, tôi còn biết nói gì nữa. Chỉ gật đầu, ngồi lại ghế. Nhưng phải thừa nhận, cơ bụng của anh ta thật đẹp.

 

Thật muốn sờ một cái.

 

Anh ta tiếp tục lau tóc, hỏi:

"Cậu có định quay lại quán bar nữa không?"

 

Tôi không cần nghĩ, lập tức trả lời:

"Không, tôi chỉ làm thêm một hôm thôi."

 

Nhưng tôi không ngờ rằng, không lâu sau tôi sẽ phải tự vả vào mặt, thậm chí còn đứng trên sân khấu ở quán bar mà uốn éo.

 

Anh ta không nói thêm gì, chỉ làm việc của mình. Tôi nhìn đồng hồ, thấy đã gần đến giờ cơm tối. Anh ta vẫn còn đang sấy tóc, tôi liền hỏi:

"Cần tôi mang cơm về không?"

 

Anh ta hất nhẹ mái tóc, đáp:

"Không cần, lát nữa tôi phải ra ngoài."

 

Không hiểu sao, trong lòng tôi có chút thất vọng. Nhưng cũng không nghĩ nhiều. Đồ ăn vẫn là điều khiến tôi vui nhất.

 

**4.**

 

Chúng tôi cứ thế sống chung được một tuần. Trong suốt tuần đó, phần lớn thời gian Thẩm Hoài Xuyên không ở ký túc xá, thậm chí có những đêm anh ta không về. Nhìn chiếc giường trống đối diện, tôi thường xuyên mất ngủ.

 

Ban đêm, tôi còn mơ thấy chuyện xảy ra ở quán bar lần trước, và trong mơ, hai người chúng tôi đã "thử".

 

Sáng thức dậy, tôi rõ ràng cảm nhận được "phản ứng buổi sáng". Tắm nước lạnh xong, tôi đi học.

 

Suốt buổi sáng, tôi chẳng nghe giảng được gì, ngược lại còn ngủ gật. Từ khi chuyển ký túc xá, tôi không còn ăn cơm cùng Tiểu Hạ và mấy người bạn nữa. Từ bốn người trước đây, giờ chỉ còn mình tôi.

 

Không biết đã ngủ bao lâu, khi ngẩng đầu lên, tôi thấy phía trước chẳng còn ai. Nhìn sang bên trái, Thẩm Hoài Xuyên đang ngồi đó, nhìn chằm chằm tôi.

 

Tôi hơi ngạc nhiên, "Sao anh lại ở đây? Không bận nữa à?"

 

Tôi không nhận ra trong giọng mình có chút oán trách.

 

Anh ta lạnh nhạt trả lời, "Đi ngang qua thấy ai đó ngủ còn chảy nước dãi, nên tò mò đến xem thử."

 

Tay nhanh hơn n/ão, tôi lập tức lau miệng, nhưng chẳng thấy nước dãi đâu. Nhận ra bị lừa, tôi không biết nói gì hơn.

 

"Vớ vẩn." Tôi đứng dậy, thu dọn đồ và chuẩn bị rời đi. Gần một giờ rồi, không nhanh lên thì căng-tin hết cơm mất.

 

Đi được vài bước, Thẩm Hoài Xuyên nắm lấy tay tôi, "Ra ngoài ăn đi."

 

Theo bản năng, tôi từ chối, không muốn khiến gia đình vốn đã không khá giả lại càng thêm khó khăn, "Không cần đâu, tôi ăn ở căng-tin được rồi."

 

"Để tôi mời." Anh ta không đợi tôi phản ứng, kéo tay tôi đi thẳng.

 

Lúc đó, đa số mọi người đều tập trung ở căng-tin, nên khu vực ngoài giảng đường không có mấy người. Nhưng tôi lại thấy hai cô gái ở xa.

 

Một trong hai cô rất phấn khích, liên tục vỗ vai bạn mình, vừa nhìn về phía chúng tôi, vừa lấy điện thoại ra. Tôi hoảng hốt nghiêng đầu về phía Thẩm Hoài Xuyên, cố gắng giấu mặt.

 

Một thằng đàn ông cao to như tôi, giờ lại sợ bị chụp ảnh đến mức phải lẩn tránh, thật là buồn cười.

 

May mà giảng đường cách cổng trường không xa. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã ra ngoài.

 

Ra ngoài rồi, anh ta bảo tôi đợi một lát. Một phút sau, một chiếc xe mui trần xuất hiện trước mặt tôi. Thương hiệu tôi không nhận ra, nhưng chỉ nhìn thôi cũng biết là loại đắt đỏ. 

 

Ngồi lên xe, tôi không dám cử động linh tinh, sợ làm hỏng cái gì đó. Nếu có b/án cả tôi, chắc cũng không đền nổi. 

 

Tôi ngồi co ro như một cô vợ nhỏ, đến khi xe dừng dưới tầng của một nhà hàng, tôi ngạc nhiên nhận ra đây là nhà hàng hải sản mà tôi từng làm thêm. Giá ở đây không hề rẻ.

 

Ban đầu tôi định ăn xong sẽ chia tiền, nhưng nhìn giá cả ở đây, nếu chia đôi thì cũng hết sạch nửa tháng sinh hoạt phí của tôi. Thấy anh ta định lên lầu, tôi kéo lại: "Hay mình đổi chỗ khác?"

 

Anh ta dừng lại, hỏi: "Đổi đi đâu?"

 

Trước đây, mỗi khi tan làm ở nhà hàng, tôi thường sang con phố ăn uống đối diện. Nghĩ vậy, tôi kéo anh ta băng qua đường, đến một quán mì nhỏ bên đó.

 

Chưa bước vào, tôi đã bắt đầu "tẩy n/ão" anh ta: "Quán này vừa rẻ vừa ngon, bình thường tôi không dẫn ai đến đây đâu."

 

Vào quán, chúng tôi ngồi trước quầy của ông chủ. Tôi gọi: "Chú Lý, cho cháu hai bát mì bò."

 

Tiếng chú Lý vọng ra từ trong bếp: "Thằng nhóc này, ngày thường toàn đi một mình, chú còn tưởng cháu không có bạn. Đợi đấy, chú cho thêm bò nhé."

 

Trong lúc chờ, tôi vỗ vai Thẩm Hoài Xuyên, nói: "Đừng chê nhé, tuy không đắt đỏ như hải sản, nhưng ngon thật đấy. Lát nữa thử rồi sẽ biết."

 

Chú Lý bê hai bát mì ra, nói: "Mì đây!"

 

Tôi bê mì xuống từ quầy, đưa bát có nhiều thịt hơn cho Thẩm Hoài Xuyên. Chú Lý biết sức ăn của tôi, lần nào cũng nấu nhiều hơn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mặt trăng rơi vào giữa muôn vì sao

Chương 13
Tôi thích Thẩm Nghiễn Bạch, thích đến mức cứ theo đuôi anh từ lớp học ra sân bóng, từ năm 18 tuổi đến tận lúc tốt nghiệp đại học. Nhưng sau này, anh bắt đầu lảng tránh tôi, một mực muốn cắt đứt liên hệ. Một tấm vé máy bay một chiều đặt trước mặt, để có được nó, mẹ tôi phải bày sạp bán rau cả một năm trời. Tôi muốn chạy theo anh, nhưng tôi không thể ích kỷ như thế. Tôi muốn giữ lấy anh, nhưng tôi càng không thể bỏ mặc mẹ. Hôm ấy, tôi đứng ngoài sân bay cả một buổi chiều, nhìn chiếc máy bay bay lướt qua đầu, để lại một vệt trắng rồi biến mất khỏi bầu trời. Tôi biết, có những kết cục đã định sẵn. Chúng tôi không cùng thế giới, lẽ ra chẳng nên gặp lại. Nhưng đời luôn thích trêu người. 5 năm sau, trong đám cưới của đứa bạn thân, tôi uống hơi quá chén. Mở mắt ra một cái… Thẩm Nghiễn Bạch đang ngủ ngay bên cạnh tôi.
150

Mới cập nhật

Xem thêm