Là một thẳng nam chính hiệu, để ki/ếm sống tôi đã đến quán bar làm vũ công.
Bạn có thể tưởng tượng một thẳng nam mặc trang phục thỏ gợi cảm sẽ x/ấu hổ đến mức nào không?
Nhưng điều không ngờ là, tôi lại gặp được chủ tịch hội học sinh ở đây.
Và rồi bị anh ta trêu chọc đủ kiểu, đến mức chân tôi mềm nhũn...
Đây là một quán bar đẳng cấp dành cho cộng đồng BL. Phía trước đại sảnh có một sân khấu, những người có chút nhan sắc thường sẽ chọn lên đó để thu hút các khách VIP, như vậy sẽ ki/ếm được nhiều tiền hơn.
Ngoài đại sảnh, quán còn có các phòng riêng, phục vụ những khách hàng có sở thích đặc biệt. Phòng riêng cũng yên tĩnh hơn.
Còn tôi, chỉ cần mặc bộ đồ thỏ nữ, đứng thành hàng đợi khách chọn, sau đó là bưng trà rót nước và phục vụ những yêu cầu cơ bản.
Dĩ nhiên, không có dịch vụ đặc biệt, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị lợi dụng. Vì điều đó, tôi đã phải xem rất nhiều video về nam giới để giảm bớt cảm giác khó chịu trong lòng.
Nhìn đồng hồ, thời gian cứ trôi qua mà xung quanh vẫn còn rất nhiều người phục vụ, tim tôi đ/ập nhanh hơn, thầm nghĩ liệu hôm nay có ai chọn mình không.
Nếu không có, thì đúng là quá x/ấu hổ, mặc đồ như thế này mà chỉ ki/ếm được 200 đồng tiền lương cơ bản, không đáng chút nào.
Tôi sốt ruột lắm, nếu cho phép, tôi sẵn sàng xuống tầng dưới mời khách.
Đúng lúc này, thang máy từ từ mở ra. Tôi chỉnh lại tư thế, cố gắng tạo dáng sao cho quyến rũ hơn một chút.
Nhưng khi nhìn thấy người vừa bước ra, tôi ngây người trong giây lát. Đây chẳng phải là chủ tịch hội học sinh Thẩm Hoài Xuyên sao?
Mới mấy ngày trước, tôi còn nộp đơn xin trợ cấp khó khăn cho anh ta. Nếu bị phát hiện, liệu anh ta có thu hồi trợ cấp của tôi không?
Hỏng rồi, tôi vội thu người lại, lùi về phía sau, hy vọng người phía trước có thể che chắn cho vóc dáng cao lớn của mình.
Nhưng đời không như mơ. Với chiều cao 1m89 của tôi, đứng sau một người cao 1m73, làm sao mà không thu hút sự chú ý chứ?
Dù tôi cúi thấp đầu, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thẩm Hoài Xuyên.
Bên cạnh anh ta còn có hai người khác. Một người lên tiếng:
"Anh Thẩm, hay chọn cậu kia đi?"
Tôi lén ngẩng đầu, thấy người đó chỉ về phía mình, liền theo phản xạ lùi lại hai bước, tự nhủ rằng chắc anh ta chỉ người đứng trước mình thôi.
Người đó thấy tôi lùi lại thì có chút không vui:
"Sao thế? Lần đầu gặp người bỏ chạy đấy. Này, cậu cao kều kia!"
Nhìn quanh một lượt, đúng là tôi cao nhất. Cũng chính vì vậy mà không ai chọn tôi, chẳng ai muốn chọn người cao hơn mình cả.
Sau một hồi đắn đo, tôi từ chối:
"Xin lỗi, tôi..."
Thẩm Hoài Xuyên ngắt lời:
"5.000."
Tôi cắn răng:
"Tôi không khỏe, tôi..."
"10.000."
Vốn đang ôm bụng giả bệ/nh, nghe vậy, tinh thần tôi lập tức phấn chấn. Tôi bước lên phía trước, cúi người làm động tác mời:
"Xin mời vào trong. Cho hỏi các anh muốn ngồi đại sảnh hay vào phòng riêng?"
Thẩm Hoài Xuyên khẽ nghiêng đầu chỉ về góc khuất. Tôi hiểu ý, dẫn họ đến đó. Khi họ đã ngồi xuống, tôi hỏi:
"Quý khách muốn uống gì?"
Người đàn ông đeo kính gọng vàng đi cùng mở lời:
"Hai ly cocktail Metropolitan và một ly nước cam."
Tôi gật đầu:
"Vâng, xin chờ một chút."
Sau khi lấy đồ uống, tôi đang bê khay trở về thì bị ai đó kéo đuôi thỏ.
Người đó đã uống say, trêu chọc tôi:
"Ồ, mới tới à? Nhìn ngon gh/ê! Tối nay thử không?"
Tôi cố nén lửa gi/ận, nhẹ nhàng đáp:
"Xin lỗi ngài, tôi đang phục vụ khách khác."
Hắn cầm xấp tiền trên bàn, giơ lên trước mặt tôi:
"3.000 một đêm đủ không?" Nói xong, hắn ném tiền vào mặt tôi.
Đang bê khay đồ uống, tôi không tiện phát tác. Tôi cũng biết nếu làm lớn chuyện, chẳng những không nhận được đồng nào mà còn có thể phải bồi thường. Nhưng tôi nuốt không trôi cơn gi/ận này.
Đúng lúc đó, một đôi tay thon dài và đẹp đẽ xuất hiện trong tầm mắt tôi. Người đó cầm ly rư/ợu đổ thẳng lên đầu kẻ say, sau đó đ/á một phát vào tay hắn.
Tôi nhìn lên, là Thẩm Hoài Xuyên.
Anh kéo tay tôi, quay người rời đi. Lúc đi ngang qua hai người bạn, một người nói:
"Cậu yên tâm, bọn tôi sẽ xử lý ổn thỏa."
Người kia gật đầu:
"Đúng vậy, anh Thẩm, cứ giao cho bọn tôi."
Một thằng đàn ông cao lớn như tôi, vậy mà giờ lại bị người khác kéo đi. Thế nhưng, tôi không hề thấy phản cảm, thậm chí còn hơi phấn khích.
Ý nghĩ này làm tôi sợ hãi, tôi vội lắc đầu, cố gắng trấn tĩnh.
Trên đường đi, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng ch/ửi rủa vọng lại từ phía sau.
**2.**
Tôi bị anh ta kéo vào phòng riêng. Vừa bước vào, anh ta đã ép tôi vào góc tường. Dù mái tóc che khuất tầm nhìn, nhưng tôi vẫn nghe rõ sự tức gi/ận trong giọng nói của anh ta: "Lớn tướng rồi mà không biết phản kháng? Hay là cậu cũng muốn thế?"
Tôi bất đắc dĩ trả lời: "Tôi đến đây để làm việc, chứ không phải để vui chơi. Tôi đâu dám có ý kiến."
Anh ta nâng cằm tôi lên, nhướng mày: "Thiếu tiền đến mức này sao?"
Tôi quay đầu, hất tay anh ta ra và nói: "Hội trưởng đại nhân đúng là hay quên. Mới mấy ngày trước tôi còn nộp đơn xin trợ cấp khó khăn. Anh nghĩ xem tôi có thiếu tiền hay không?"
Ch*t ti/ệt, cái tư thế vừa rồi thật sự khiến tôi x/ấu hổ. Tôi là đàn ông thẳng mà! Chắc chắn là do trong phòng thiếu oxy nên mặt tôi mới nóng bừng như thế.
Không thèm để ý anh ta, tôi đi thẳng đến ghế sofa và ngồi xuống. Chưa kịp ngồi nóng chỗ, tôi đã nghe anh ta nói: "Cậu phục vụ khách thế này sao?"