9

 

Người gọi là mẹ tôi.

 

Tôi ra ban công nghe máy. Chu Bách Xuyên lịch sự không đi theo, nhưng ánh mắt vẫn dõi trên lưng tôi.

 

“Có chuyện gì vậy ạ?”

 

“Dụ à, em trai con xảy ra chuyện rồi.”

 

Giọng mẹ tôi vừa khóc vừa nói, nhưng tôi lại chỉ mệt mỏi nhắm mắt.

 

“Lại chuyện gì nữa? Lại đ.á.n.h nhau sao?”

 

“Nó bệ/nh rồi… cần thay thận.”

 

Mi mắt tôi gi/ật mạnh, linh cảm không hay:

 

“Rồi sao nữa?”

 

Mẹ tôi nói:

 

“Tiểu Dụ à, con và nó là anh em cùng mẹ khác cha, con về làm kiểm tra ghép đi, c/ứu em con.”

 

“Bác sĩ nói anh em ruột x/á/c suất thành công cao nhất, con là hy vọng duy nhất.”

 

Mẹ tôi liên tục c/ầu x/in, còn tôi vẫn im lặng.

 

Có lẽ nghĩ tôi muốn từ chối, bà bắt đầu đổi giọng, trở nên cứng rắn.

 

“Dù con có ý kiến với em con, nhưng dù sao nó cũng là em con!”

 

“Mẹ và ba dượng nuôi con lớn như vậy, con ăn của tụi mẹ, mặc của tụi mẹ, con cũng phải trả ơn chứ?”

 

“Và trả ơn của con là… đi hiến thận cho cậu con út sao?”

 

Tôi hỏi lại bình thản.

 

Mẹ tôi đáp ngay, không chút do dự:

 

“Đúng! Đó là trách nhiệm của anh!”

 

“Lúc con học cấp ba, chuyện con thích đàn ông bị ba dượng con phát hiện, ông ấy không đuổi con ra đường — đó đã là ơn đức rồi!”

 

“Nếu không thì giờ cái đồ bi/ến th/ái như con đã ngủ ngoài đường!”

 

Tôi bỗng thấy toàn thân mệt mỏi. Tôi đưa tay che mặt, rồi bình tĩnh nói:

 

“Con không thấy cái ‘ơn đức’ đó đáng để con hiến thận.”

 

“Đừng tìm con nữa. Con từ chối kiểm tra.”

 

“Coi như con đã c.h.ế.t rồi.”

 

Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy và chặn luôn số.

 

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, lòng đầy trống rỗng.

 

Ba tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, mẹ lập tức tái hôn.

 

Ban đầu cha dượng đối xử với tôi không tệ, nhưng từ khi con trai ruột của ông ta ra đời, mọi thứ thay đổi.

 

Tôi thành người dư thừa.

 

Mẹ ưu ái em trai, còn cha dượng coi tôi như người xa lạ.

 

Em tôi lớn lên thì càng tệ — giống như q/uỷ nhập vậy.

 

Nó gh/ét tôi, tố tôi ăn cắp, tố tôi m/ua sách đồi trụy, thậm chí ngã cũng đổ lỗi cho tôi.

 

Mẹ và cha dượng luôn tin nó.

 

Chẳng ai tin tôi.

 

Dần dần tôi thu mình lại, không nói không cãi.

 

Đến năm lớp 12, cha dượng xông vào phòng khi nghĩ tôi tr/ộm tiền, và thấy sách về đồng tính trong ngăn bàn tôi.

 

Họ nhìn tôi bằng ánh mắt gh/ê t/ởm.

 

Em tôi cười thích thú.

 

Sau đó, vì giữ mặt mũi, họ không đuổi tôi.

 

Nhưng bát tôi dùng phải khử trùng riêng.

 

Đồ tôi chạm vào, họ cũng không muốn động.

 

Tôi im lặng chịu đựng và xin ở ký túc xá.

 

Sau khi thi xong, tôi tự đi làm ki/ếm tiền và tự lên đại học, không lấy của họ một xu.

 

Từ năm nhất đến năm hai, tôi chưa từng quay về nhà.

 

Vậy nên, tôi chưa bao giờ biết được cảm giác được yêu thương là gì.

 

Chu Bách Xuyên nói đúng — tôi rất thiếu tình cảm, rất tội nghiệp.

 

Tôi thèm được ai đó đối xử tốt với mình.

 

Nghĩ vậy, tôi giấu hết ảm đạm lại, quay người cười tươi rồi nhào vào lòng Chu Bách Xuyên.

 

“Có chuyện gì à?”

 

Cậu ấy nâng mặt tôi, giọng trầm.

 

Tôi mỉm cười:

 

“Không sao cả, chỉ là hơi mệt thôi. Ngủ sớm đi nhé.”

 

Tôi lập tức vùi mặt vào n.g.ự.c cậu ấy, không để cậu ấy hỏi thêm.

 

Ít nhất… Chu Bách Xuyên sau khi mất trí vẫn đối xử rất tốt với tôi.

 

Đối với tôi mà nói — đó như một giấc mơ ngọt ngào không muốn tỉnh.

 

10

 

Tưởng rằng sau khi tôi từ chối, mẹ và cha dượng sẽ tìm người khác.

 

Nhưng sau khi chuyến dã ngoại kết thúc một tuần, họ lại xông đến ký túc xá tìm tôi.

 

Kéo túi tôi, túm cổ áo tôi.

 

May mà Chu Bách Xuyên không ở đó.

 

Tôi thở phào thì mẹ tôi đã gào lên:

 

“Tống Dụ, đồ vo/ng ơn! Mẹ sinh mày uổng quá!”

 

“Em mày đang hấp hối kia! Mày không thèm lo! Mày còn dám không bắt máy!”

 

Cha dượng vì sĩ diện nên không ch/ửi, nhưng hạ giọng đe dọa:

 

“Tống Dụ, mày đi ghép cho em mày ngay.”

 

“Không thì tao cho mày không sống nổi ở trường này.”

 

Rất nhiều sinh viên xung quanh nhìn.

 

Có người quen biết nhìn tôi đầy kinh ngạc.

 

Tôi vẫn bình tĩnh, nhìn mẹ và cha dượng:

 

“Mẹ, như vậy thì chúng ta không nói chuyện được đâu.”

 

Hai người họ lập tức đổi mặt, vờ hiền lành chỉnh lại áo cho tôi.

 

Giả bộ như cha mẹ mẫu mực.

 

“Nào, ba mẹ cũng lo quá nên nóng. Đừng gi/ận nhé.”

 

“Đúng rồi, mẹ sai rồi, con đừng trách mẹ.”

 

“Nhân lúc bệ/nh viện còn làm việc, con đi kiểm tra ghép với chúng ta nhé? Xong chú mời con ăn.”

 

“Chuyện cũ bỏ qua hết.”

 

Nhìn màn kịch của họ, tôi lùi hai bước, cười lạnh.

 

“Nhưng tôi có nói là tôi đồng ý đâu?”

 

Mặt mẹ tôi lập tức sầm xuống.

 

“Tống Dụ! Mày lại đổi ý cái gì đấy!”

 

“Hôm nay không làm cũng phải làm! Đi!”

 

Bà lại muốn túm lấy tôi.

 

Nhưng lần này — bàn tay bà bị ai đó gạt mạnh ra.

 

Ngay sau đó tôi bị kéo vào một lồng n.g.ự.c rộng lớn quen thuộc.

 

Hương vị mát lạnh bao lấy tôi.

 

Giọng Chu Bách Xuyên vang bên tai:

 

“Thử động vào cậu ấy xem.”

 

11

 

Mẹ tôi bị khí thế của Chu Bách Xuyên làm cho sững lại.

 

Nhìn thấy tư thế tôi đang được ôm, bà ta lập tức hiểu ra, trong mắt hiện rõ sự gh/ê t/ởm.

 

Bà ta hét lên:

 

“Đánh người rồi!”

 

“Con trai tôi Tống Dụ không chỉ là cái đồ đồng tính gh/ê t/ởm, mà còn xúi người đ.á.n.h mẹ!”

 

“Bây giờ sinh viên đều như vậy sao! Sách vở học vào bụng ch.ó rồi!”

 

“C/ứu tôi với!”

 

Cha dượng cũng trợn mắt nhìn tôi, tràn đầy trách móc.

 

Đúng là không biết x/ấu hổ.

 

Nhưng họ không ngờ — chính đám sinh viên xung quanh lại nổi gi/ận trước.

 

“Cô ơi, rõ ràng là cô túm cậu ấy trước mà?”

 

“Đồng tính thì sao? Bây giờ là thế kỷ 21 rồi.”

 

“Ép người khác hiến thận? Đây mà là mẹ ruột?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm