Hồi lâu mới hỏi:

 

"Mang th/ai mà xem mấy cảnh m.á.u me này, ổn không đó?"

 

Cái này thì có gì đâu chứ, tôi còn từng mang th/ai mà lên sàn đấu cơ mà.

 

...Nhưng tôi không dám nói ra.

Sợ nói xong bị ông chủ block luôn.

 

Ông chủ lại hỏi tiếp:

 

"Alpha của cậu đâu? Không quản à?"

 

Tôi lườm một cái, thản nhiên đáp:

 

"Tôi trốn ra đấy. Nếu nhà tôi mà biết tôi đến đây, chắc tức n/ổ phổi."

 

Chuyện này là thật.

 

Bạc Tư Nghiêm cho tôi đi đâu cũng được —

Miễn là anh đi cùng và không có quá nhiều trai cơ bắp.

 

Ông chủ vẫn khó hiểu:

 

"Mang th/ai con của người ta, cậu sợ gì?"

 

Có lẽ do hormone th/ai kỳ khiến tôi suy nghĩ nhiều hơn, tôi cúi đầu nói nhỏ:

 

"Bởi vì… anh ấy có vẻ không thích đứa bé này lắm."

 

Tôi cảm nhận được — Bạc Tư Nghiêm lắng nghe bác sĩ, chăm sóc tôi kỹ lưỡng…

 

Nhưng khi nói đến đứa bé, anh hiếm khi thể hiện cảm xúc rõ ràng.

 

Tôi chẳng hiểu anh đang nghĩ gì.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn trận đấu, lật vài con chip cược, lại thua.

 

Quả nhiên… tôi không hợp làm giàu.

Hợp làm "cá mặn" nằm chờ người ta đưa tiền đến tận tay hơn.

 

Đúng lúc đó, bên cửa bỗng xôn xao.

 

Đám đông tự động dạt sang hai bên.

 

Có người phấn khích hô lên:

 

"Ngài Bạc đến rồi!"

 

Tôi nhìn ngay thấy Bạc Tư Nghiêm mặc chiếc áo khoác bó đen xám bước vào.

 

Đường c/ắt gọn gàng tôn lên thân hình hoàn hảo, găng tay nhung còn chưa tháo, chứng tỏ anh vừa từ phòng chỉ huy ra. Huy hiệu trên vai sáng lấp lánh dưới ánh đèn mờ của phòng gym.

 

Dù ở đâu, khí chất của người này cũng đủ khiến tất cả phải ngoái đầu nhìn.

 

Anh đi thẳng đến trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.

 

Cả phòng im phăng phắc — ai mà dám chọc vị đại ca khét tiếng đất thủ đô thế này?

 

Tôi chột dạ, vội nhón chân, hôn lên môi anh.

 

Anh không phản ứng, thậm chí không ôm tôi như thường lệ.

 

Tôi cảm thấy… chắc chắn anh đang gi/ận.

 

Tôi kéo anh đến trước mặt ông chủ phòng gym:

 

"Cho anh biết nhé, đây là bạn trai tôi."

 

Bạc Tư Nghiêm vẫn không nói gì.

 

Tôi kéo tay áo anh, giải thích gấp:

 

"Em chỉ ra ngoài cho khuây khỏa thôi, thật đó, không lừa anh mà."

 

Tôi càng nói càng lo — và ngay lúc định nói tiếp…

 

Ngón tay của Bạc Tư Nghiêm đã nhẹ nhàng gạt tay tôi ra khỏi bụng.

 

Anh cúi đầu, ánh mắt dần trầm xuống, ngón tay chạm nhẹ lên bụng tôi, trêu đùa đứa bé bên trong.

 

“Gấp gì chứ? Em nói gì anh cũng tin.”

 

Tôi nhìn về phía tay anh đang giấu ra sau lưng – dường như đang cầm thứ gì đó màu bạc.

 

Tôi tò mò nghiêng đầu:

“Cái gì thế? Không lẽ… là nhẫn à?”

 

Với EQ như anh ta, mà nghĩ đến việc tặng nhẫn á? Tôi nghi ngờ lắm.

 

Thấy tôi nghiêng đầu dò xét, ánh mắt hơi ngờ vực, cuối cùng Bạc Tư Nghiêm cũng hành động.

 

Anh đưa tay che mắt tôi lại, rồi ném vật bạc ấy cho một thuộc hạ đứng bên cạnh.

 

“Không có gì đâu, đừng nhìn. Cái đó không chắc chắn lắm… để lần sau anh tặng em cái tốt hơn.”

 

Chương 12

 

Từ ngày hôm đó, tôi cảm giác Bạc Tư Nghiêm đang giấu tôi chuyện gì đó.

 

Anh ấy như đang bận một việc rất lớn – đi sớm về khuya, sắc mặt lúc nào cũng trầm lặng.

 

Có thể do tôi mang th/ai nên suy nghĩ hơi nh.ạy cả.m.

 

Nhưng tôi vẫn không kiềm được việc lén lục soát bàn làm việc của anh khi anh vắng nhà.

 

Bàn làm việc ở nhà anh cực kỳ gọn gàng, hầu như chẳng để gì ngoài vài tập tài liệu.

 

Khi tôi sắp bỏ cuộc, định rời khỏi, thì ánh mắt lướt qua một chiếc két sắt nhỏ ở góc bàn.

 

Tôi nhận ra nó.

 

Hôm anh đến phòng gym tìm tôi, chính là đã cất vật bạc kia vào chiếc két đó.

 

Tôi tò mò nghịch thử mật mã.

Dùng ngày sinh, số điện thoại, viết tắt tên – đều không đúng.

 

…Vậy thì là gì nhỉ?

 

Tôi nhớ lại lần hỏi người giúp việc về ngày tôi và anh gặp nhau lần đầu.

 

Tay tôi nhanh hơn n/ão, gõ vào — "cạch!" — két mở ra.

 

Tôi cong môi, đắc ý:

“Biết ngay là EQ thấp như anh ta đâu có nghĩ tôi thông minh đến vậy...”

 

Nhưng tay tôi khựng lại giữa không trung.

 

Trong két, là một sợi xích bạc nguyên chất.

 

Tất cả ký ức ùa về trong nháy mắt.

 

Chiếc xích bạc quen thuộc đến đ/au lòng, được chế tác riêng theo kích thước cổ chân tôi.

 

Nó đã từng, từng quấn quanh chân tôi, từng vòng từng vòng — không thể tháo xuống.

 

Chương 13

 

Tôi đã nhớ lại — một Bạc Tư Nghiêm hoàn toàn khác so với hiện tại.

 

Tôi nhớ đến một Bạc Tư Nghiêm quấn lấy tôi không buông, mất kiểm soát, đi/ên dại —

Người đã cắn vào tuyến thể của tôi trong bóng tối, lặp đi lặp lại ba chữ:

 

“Anh yêu em.”

 

Dù tôi khóc đến nghẹn thở, anh cũng không dừng lại.

 

Anh khiến cơ thể tôi tàn tạ, rồi lại dùng những dược liệu quý giá nhất để chữa lành.

 

Đó gọi là yêu sao?

 

Tôi không biết. Tôi chưa từng hiểu yêu là gì.

 

Và nếu đó là yêu, thì tại sao anh lại lừa tôi… hết lần này đến lần khác?

 

Keng. Sợi xích rơi xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo.

 

Sau lưng vang lên tiếng bước chân.

 

Tôi quay đầu — bắt gặp ánh mắt Bạc Tư Nghiêm.

 

Ánh mắt vốn luôn bình tĩnh, giờ thoáng chốc lộ ra vẻ bối rối.

 

Tôi cắn môi, ôm lấy chiếc bụng hơi nhô lên.

 

“Bạc Tư Nghiêm, để tôi đi.”

 

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

 

Không khí như căng ra. Nhưng vì anh không cưỡng ép, nên tôi không cảm thấy áp lực quá lớn.

 

Tôi siết ch/ặt tay, lấy hết can đảm:

 

“Cho dù anh có trói tôi lại, ép buộc tôi… có cả tôi và đứa nhỏ,

Tôi vẫn sẽ không yêu anh. Không bao giờ.”

 

Sau khi nói xong, mồ hôi lạnh rịn cả lưng tôi.

 

Tôi chắc chắn anh sẽ giam tôi lại, hoặc nh/ốt vào căn phòng kín đầy camera đỏ — như á/c mộng từng nuốt chửng tôi.

 

Nhưng tôi không ngờ…

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm