Nhưng lần nào cũng vậy—mỗi khi tôi tới gần điện thoại của đứa nào, tụi nó lại lập tức cầm đi.

 

Không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để điều tra thật giả.

 

Tôi sống như chim sợ cành cong, mỗi bước đi đều như giẫm trên băng mỏng.

 

Đặc biệt là với Tần Lệ.

 

Cậu ấy ở giường trên tôi.

Mỗi lần Tần Lệ leo lên hoặc trèo xuống giường, rung động nhỏ ấy cũng khiến tôi nín thở.

 

Mùi mồ hôi nhè nhẹ trộn với hương sữa tắm mát lạnh tỏa ra từ người Tần Lệ, như len lỏi khắp mọi ngóc ngách th/ần ki/nh tôi, nhắc tôi rằng—Tần Lệ, chính là M?

 

Một buổi chiều nọ, trong phòng chỉ có tôi và cậu ấy.

 

Tần Lệ vừa tập xong một hiệp chống đẩy, chống tay xuống sàn bật dậy, những giọt mồ hôi lăn theo cơ lưng căng ch/ặt.

 

Áp lực từ cơ thể cậu ấy khiến tôi dù ngồi cách vài mét cũng thấy không thoải mái.

 

Tôi cúi đầu giả vờ đọc sách, liếc qua thấy cậu ấy ngửa đầu uống nước, yết hầu lăn lên lăn xuống.

 

Bỗng điện thoại tôi rung lên.

 

Là M gửi tin nhắn.

 

Tôi toàn thân cứng lại, m.á.u dồn hết lên đầu.

 

“.”

 

Một dấu chấm.

 

…Ý là sao?

 

Muốn nói gì?

 

Hay là... lỡ bấm?

 

Tôi run tay, không dám nhắn lại. Tim thì đ/ập lo/ạn như trống trận.

 

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng đặt ly xuống.

 

Tiếng bước chân.

 

Từng bước, nặng nề, đều đều—đi thẳng về phía tôi.

 

Tôi lập tức nín thở, toàn thân căng cứng, mắt nhìn chằm chằm vào sách mà chẳng đọc nổi một chữ.

 

Từng bước chân như dẫm lên nhịp tim tôi, khiến tôi r/un r/ẩy.

 

Một bóng râm cao lớn đổ xuống, chặn hết ánh sáng.

 

Hơi nóng sau khi vận động và mùi hormone nam tính bao phủ lấy tôi.

 

Hơi thở của cậu ấy lướt qua da tôi như có thể chạm được.

 

Cậu ấy định làm gì?

 

Chuẩn bị “bóc phốt” tôi?

 

Sợ hãi cuốn tôi như sóng lạnh cuộn trào.

 

Tôi thấy Tần Lệ… vươn tay—

 

Tôi nhắm tịt mắt lại, có thể nghe thấy cả m.á.u đang rít qua mạch m/áu.

 

…Không có câu hỏi nào cả.

 

Cậu ấy chỉ với tay lấy hộp khăn giấy tôi để ở góc bàn.

 

“Dùng chút nha.”

 

Giọng trầm thấp, lạnh như băng, gần như vang ngay sát tai, làm tai tôi ù đi.

 

Tôi từ từ mở mắt.

 

Tần Lệ rút hai tờ giấy lau mồ hôi, ánh mắt lướt qua gương mặt trắng bệch của tôi, không biểu cảm, rồi quay người đi thẳng về chỗ ngồi.

 

Như thể chẳng có gì xảy ra.

 

Tôi gục xuống ghế, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.

 

Tim vẫn đ/ập như trống, không tài nào bình tĩnh nổi.

 

Cái dấu chấm.

 

Sự tiếp cận.

 

Chỉ là trùng hợp?

 

Hay là… một loại thử dò xét, lạnh lùng, không biểu cảm?

 

M… có phải là cậu ấy?

 

Cậu ấy… đã biết chưa?

 

Chương 5

 

So với cảm giác đ/è ép của Tần Lệ, Tô Mặc lại như một chiếc lưới dịu dàng, không cách nào thoát khỏi.

 

Cậu ấy lúc nào cũng nhẹ nhàng, quan tâm đúng lúc.

 

Nhưng mỗi khi tôi lơ là cảnh giác, cậu ấy lại tung một đò/n chí mạng.

 

Tối đó, tôi tắm xong bước ra, tóc còn nhỏ nước, đang luống cuống tìm khăn khô lau tóc.

 

“Trần Trần.”

 

Tô Mặc dịu dàng gọi tôi, đưa ra một chiếc khăn lông sạch sẽ, mềm mại.

 

“Dùng cái này đi, mới giặt xong đó.”

 

“C-cảm ơn anh Mặc…”

 

Tôi nhận lấy, tay khẽ chạm vào ngón tay cậu ấy, rồi nhanh chóng rụt lại.

 

Cậu ấy chỉ cười nhẹ, không nói gì, đeo tai nghe lại và tiếp tục nghe nhạc.

 

Tôi cúi đầu lau tóc, tim rối như mớ bòng bong.

 

Giọng của Y, gương mặt của Tô Mặc, cứ thay phiên hiện trong đầu tôi.

 

Bỗng điện thoại Y sáng màn hình.

 

[Âm thanh: (rất ngắn)]

 

Tôi có linh cảm mạnh mẽ, vội đeo tai nghe, tay run lên khi ấn mở đoạn âm thanh.

 

“Bé con, hôm nay trời lạnh đó. Gội đầu xong nhớ lau khô tóc, kẻo bị cảm.”

 

RẦM—

 

Tôi bật ngẩng đầu lên, nhìn Tô Mặc.

 

Cậu ấy vẫn đeo tai nghe, nghiêng đầu lặng lẽ nghe nhạc, khóe môi nhếch nhẹ một nụ cười mơ hồ.

 

Không hề nhìn tôi.

 

Nhưng giọng nói… giọng nói đó…

 

Không phải cậu ấy thì là ai?!

 

Còn biết tôi gội đầu?

 

Tôi như bị một thùng nước lạnh tạt thẳng vào người.

 

Chắc chắn cậu ấy biết!

 

Cậu ấy dùng cách đó để nói tôi biết rằng… tôi đã bị phát hiện!

 

Tim tôi đ/ập thình thịch, mặt nóng bừng.

 

Gần như ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng vuốt màn hình cực nhẹ từ phía cậu ấy.

 

Tô Mặc tháo một bên tai nghe, quay sang hỏi tôi:

 

“À Trần Trần, loại dầu gội em dùng là gì vậy? Mùi thơm lắm.”

 

Ánh mắt trong veo vô hại, như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là tưởng tượng của tôi.

 

“C-cũng bình thường thôi…”

 

Tôi lắp bắp, tay siết ch/ặt chiếc khăn, như thể đó là cái phao c/ứu sinh.

 

“Vậy hả?”

 

Cậu ấy cười, mắt lướt qua đuôi tóc tôi còn đang nhỏ nước, giọng nhỏ nhẹ:

 

“Hợp với em lắm.”

 

…Hợp?

 

Dầu gội mà cũng đòi "hợp" hay không?

 

Tôi đứng như tượng gỗ.

 

Tô Mặc đeo tai nghe lại, chìm vào thế giới âm nhạc, để lại tôi một mình giữa sự tr/a t/ấn tâm lý.

 

Câu thoại đó, ánh mắt đó, nụ cười đó...

 

Là quan tâm?

 

Là trêu chọc?

 

Hay là kiểu giễu cợt tà/n nh/ẫn một cách dịu dàng, cố ý để tôi giãy dụa?

 

Tôi như con bướm bị mắc lưới, còn cậu ấy chỉ thong thả... nhìn tôi vùng vẫy.

 

Chương 6

 

Không ổn rồi.

 

Nếu cứ như vậy nữa tôi chắc phát đi/ên mất.

 

Tôi đã mất ngủ ba ngày liên tiếp rồi.

 

Quá mệt mỏi.

 

Tôi bảo với chị tôi là tôi nghỉ chơi.

 

Bả lại lôi ảnh tôi giả gái ra dọa.

 

Tôi đành tiếp tục vừa lo vừa sợ, vừa yêu đương giả vừa diễn kịch.

 

Không được.

 

Tôi phải x/á/c định chắc chắn—năm ông chồng online kia có phải là năm thằng bạn cùng phòng không?

 

Cơ hội đến rồi—buổi học chung các ngành.

 

Xui làm sao, người ngồi cạnh tôi lại là Thẩm Thanh Huyền.

 

Ngồi thẳng lưng, viết ghi chú như đ/á/nh máy, mặt nghiêm túc như đang phán xử.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm