4.

 

Khoảnh khắc cánh cửa lồng sập lại, con rắn như hóa đ/á.

 

Nó chầm chậm quay đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi.

 

Tôi ngồi đợi Thẩm Diêu trong văn phòng mười phút mà không thấy bóng dáng đâu, đành quay lại chỗ làm.

 

Tan ca, tôi đặc biệt m/ua loại bánh quy hình chuột hamster mà Thẩm Tây Lâu mê nhất.

 

Vừa mở cửa nhà, bên trong im phăng phắc.

 

Tôi lục khắp nơi, kể cả dưới gầm sofa, vẫn không thấy con rắn đâu.

 

Nó lại trốn ra ngoài rồi!

 

Ngoài kia có “mỹ chuột” nào tuyệt sắc hay sao mà cứ biến thành rắn là lại chạy?

 

Thật không có lương tâm gì hết, tôi còn m/ua cả bánh cho nó nữa mà.

 

Nửa đêm mười hai giờ, tôi đang ngủ ngon thì nghe tiếng gõ cửa kính trên ban công.

 

Vén rèm ra, thấy một con rắn trắng dơ bẩn đang cố chui vào qua khe cửa.

 

“Còn biết về nữa à?”

 

Tôi mở cửa đón nó vào.

 

Nó xụi lơ bên chân tôi, ngay cả lè lưỡi cũng không còn sức.

 

“Dơ thế này, không tắm thì đừng mơ leo lên giường ngủ!”

 

Tôi xách nó vào nhà tắm.

 

Nó mở mắt, lắc đầu hoảng hốt.

 

Nhưng tôi nhanh tay, đã thả nó vào bồn rửa.

 

“Đừng nhúc nhích, nhanh thôi mà.”

 

Tôi một tay giữ nó, một tay xịt bọt tắm.

 

Con rắn giãy dữ dội, vung đuôi làm nước b.ắ.n ướt cả áo ngủ tôi.

 

Vải mỏng dính vào người.

 

Nó nhìn chằm chằm vào cơ bụng của tôi.

 

Nhìn cái gì?

 

Cái này là kết quả tôi tập bụng 200 cái mỗi ngày đấy!

 

Không giống ai kia, ngày nào cũng ăn xiên nướng mà nằm chơi cũng có cơ bụng 8 múi. Đáng gh/ét!

 

Đột nhiên, con rắn khựng lại.

 

Hai giọt m.á.u đỏ rơi xuống nước.

 

“Á! Chảy m.á.u mũi rồi kìa!”

 

Tôi hoảng hốt tắt nước, vội lấy khăn lau m.á.u cho nó.

 

Ánh mắt con rắn rối rắm.

 

Vừa x/ấu hổ, vừa ngượng ngùng, lại như đang kìm nén gì đó... còn có chút cảm xúc tôi không hiểu nổi.

 

Làm sao?

 

Tôi sờ nhiều lần rồi, còn bày đặt ngây thơ!

 

Sau khi tắm xong, tôi nằm lại lên giường.

 

Chợt nhớ đến tin nhắn trong nhóm cư dân, tôi nhắc con rắn:

 

“Nhóm cư dân bảo vừa mượn vài con mèo về bắt chuột, nếu không muốn bị bắt đi, dạo này đừng có chuồn ra ngoài.”

 

Con rắn trắng nhắm mắt giả ch*t.

 

Ngủ rồi?

 

Chảy m.á.u mũi xong yếu người?

 

Ngủ sớm vậy hả?

 

Không chào hỏi vài câu trước khi ngủ sao?

 

...

 

Suốt một tháng nay, ngày nào tan làm về tôi cũng mong được nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tây Lâu.

 

Nhưng mỗi lần mở cửa ra, đều thấy con rắn trắng ấy như chó con, trườn từ mắt cá chân tôi lên tận vai.

 

Từ lúc đầu còn phản kháng, giờ đã dính tôi như keo, thậm chí mỗi sáng còn đợi tôi hôn một cái mới chịu tỉnh.

 

Thẩm Tây Lâu vẫn không chịu biến lại thành người.

 

Tôi cũng không rõ luật lệ giới yêu quái của họ thế nào, có khi đang trải qua một kiếp nạn chăng?

 

Tôi nhớ trong phim từng xem, yêu quái muốn tăng cấp tu hành đều phải trải qua kiếp nạn.

 

Sáng hôm đó, tôi vừa tỉnh dậy, theo thói quen định hôn nhẹ lên đầu nó, trước mắt chợt lóe sáng.

 

【Tiểu Thụ từng nghi ngờ nam chính ngoại tình, nghi ngờ nam chính hết yêu mình, mà chưa từng nghi ngờ... con rắn kia là anh trai nam chính!】

 

【Nam chính đang bận l/ột x/á/c trong núi sâu, nhờ anh trai trông giùm vợ. Tiểu Thụ năm 25 tuổi sẽ gặp kiếp nạn sinh tử.】

 

【Không sao, anh trai là kiểu lãnh cảm, Tiểu Thụ có cởi sạch đứng trước mặt cũng không thèm liếc.】

 

???

 

 

Tin tốt: tôi thức tỉnh kỹ năng “nam chính xuyên tiểu thuyết” – nhìn thấy bình luận spoiler hiện ra.

 

Tin x/ấu: bình luận nói con rắn trắng này... không phải Thẩm Tây Lâu.

 

Mà là anh trai anh ấy.

 

Thẩm Tu Diêu.

 

Tộc trưởng của giới rắn – dưới một rắn, trên vạn rắn.

 

Là rắn nghìn năm đ/ộc thân.

 

Lý do rất đơn giản:

 

Lãnh cảm.

 

Không phải chứ, lãnh cảm?

 

Thế mỗi sáng tôi tỉnh dậy, n.g.ự.c đầy dấu răng là cái gì?

 

Còn cái gọi là “kiếp sinh tử” là sao?

 

Còn hai tháng nữa là tôi tròn 25 rồi.

 

Chẳng lẽ sẽ bị chậu hoa rơi trúng đầu? Hay lọt xuống cống?

 

Bình thường tôi sống lành mạnh, ba bữa ăn đủ chất, cũng đâu gây th/ù chuốc oán gì...

 

5.

 

Con rắn trắng thấy tôi đơ ra nhìn vào khoảng không, bèn dụi đầu vào lòng bàn tay tôi, thúc tôi xoa tiếp.

 

Tôi bừng tỉnh – dù rắn nhìn con nào cũng na ná, nhưng con này thực sự có gì đó không giống.

 

Thẩm Tây Lâu biến thành rắn thì luôn sợ hãi, vừa thấy tôi là chạy.

 

Còn con này thì sao? Bị tôi bắt về là dính như hình với bóng, đi đâu bám đó.

 

Nghĩ đến đây, tay tôi dừng lại, đẩy nó ra xa.

 

“Đừng bám tôi nữa!”

 

Nếu Thẩm Tây Lâu quay lại thấy tôi bị anh ruột của anh ấy ‘cưng nựng’ thành chị dâu... chắc đ/au lòng c.h.ế.t mất.

 

Trước khi đi ngủ tối đó, tôi xách con rắn đã cuộn sẵn trên gối ra ngoài cửa.

 

“Gặp thầy bói hôm nay bảo tôi có thần xà hộ mệnh, là cậu à? Nếu đúng, biến thành người cho tôi xem đi.”

 

Tôi cố tình lừa nó.

 

Con rắn trắng sững lại, hoảng lo/ạn cắn đuôi mình quay vòng vòng.

 

— [Bình luận] —

 

【Khi nào Tiểu Thụ gặp thầy bói vậy? Bắt đầu nghi ngờ rồi sao?】

 

【Trong nguyên tác là anh trai nam chính c/ứu anh ấy!】

 

【Sau này hai người còn nhận nuôi con, đặt tên theo anh trai – Thẩm Tu Diêu để tưởng nhớ nữa cơ!】

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm