Tôi kéo tay anh đặt lên bụng mình.
"Không có omega nào cả, là em đang mang con của anh."
Anh run b.ắ.n lên, trừng mắt kinh ngạc.
"Khi nào thế?"
Tôi giơ hai ngón tay, "Hai tháng rồi."
Anh cười ng/u ra luôn.
Sau mấy phút cười ngây ngô, anh hỏi: "Trưởng Tịch biết không?"
Tôi lắc đầu.
"Không biết, mấy ngày nay còn cáu kỉnh vì tôi chuyển công tác. Hơn nữa, tôi đâu m.a.n.g t.h.a.i con của anh ta, nói cho anh ta biết làm gì?"
Anh c.ắ.n má tôi một cái, "Em còn biết điều."
Tôi cười nhếch môi.
Tên hay gh/en này dễ dỗ như vậy đó.
Anh ấy gh/en với Trưởng Tịch đâu phải chuyện một hai ngày.
Tôi tất nhiên biết anh muốn nghe gì.
Tôi tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh, dựa vào.
Nghe anh thao thao bất tuyệt về những điều muốn làm khi con chào đời, tôi dần buồn ngủ.
Anh nói nhiều quá, vẫn là Trưởng Tịch tốt, lạnh như băng, không thích nói chuyện.
Tôi m.a.n.g t.h.a.i rồi, thật sự hay buồn ngủ kinh khủng.
23:30, Trần Triệt ôm tôi ngủ, rồi nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi vòng tay anh, đặt tôi ngay ngắn sang bên giường.
Tôi khẽ mở mắt ra một chút.
Anh nhìn tôi mơ màng, bật cười khẽ, rồi hôn nhẹ lên môi tôi.
“Vợ à, anh phải đi rồi, sắp đến nửa đêm rồi.”
Tôi đưa tay ôm lấy cổ anh, bám riết không buông, lại hôn anh một chút, lười biếng nói: “Đi đi, chàng trai xám của em.”
Anh lại c.ắ.n nhẹ vào cổ tôi một cái, sau đó vừa nghiến răng vừa rời đi.
“Vợ ơi, tháng sau anh lại đến thăm em.”
Tôi vẫy tay chào, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
4
Sáng hôm sau, tôi vừa ra khỏi phòng khám sau khi kiểm tra sức khỏe thì gặp Trần Triệt.
Anh thấy tôi bước ra từ khu kiểm tra t.h.a.i sản dành cho Omega, cả người khựng lại.
“Thượng úy Trần.” Tôi gật đầu chào anh.
Anh nhìn xung quanh, như đang tìm ai đó. “Sao không thấy Omega của cậu?”
Tôi mỉm cười, khẽ nhún vai. “Cậu ấy kiểm tra xong rồi về trước, tôi chỉ đến lấy kết quả thôi.”
Tôi giơ tờ kết quả trong tay lên lắc lắc.
“Ồ.”
Thấy sắc mặt anh không tốt, tôi có hơi lo, giả vờ hỏi như tiện miệng: “Sao thượng úy đến viện nghiên c/ứu thế?”
Anh thở dài. “Phó viện trưởng viện nghiên c/ứu – Lý Sâm – không phải đang làm quân y cho tôi sao? Cậu cũng biết bệ/nh của tôi, đến ngày thứ hai kỳ mẫn cảm thì sẽ bất tỉnh cả ngày, anh ta luôn ở bên cạnh trông chừng tôi. Không hiểu sao lần này lại bị phát hiện bất tỉnh trong phòng tôi, hôm nay được chuyển đến viện nghiên c/ứu. Dù không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi vẫn phải đến xem.”
Nhìn anh nhíu mày, tôi biết anh thấy phiền, nhưng vẫn không thể không quan tâm.
Chắc chắn anh đang rất bực, vì bình thường chỉ khi bực mới nói nhiều như vậy.
Tôi gật đầu. “À, vậy sau này thượng úy nhớ chăm sóc anh ta nhiều hơn một chút.”
Trần Triệt sửng sốt. “Tôi phải chăm sóc anh ta làm gì?”
Tôi nhịn cười, nghiêm túc đáp: “Hai người hợp với nhau như vậy, anh ta còn cố tình đến làm quân y cho anh, chẳng lẽ anh không biết ý anh ta là gì?”
Khóe miệng Trần Triệt gi/ật giật. “Tôi không thể ở bên anh ta. Cậu rõ ràng biết điều đó.”
“Hả?” Tôi vờ ngạc nhiên. “Sao tôi biết được? Dù sao anh ta cũng là người duy nhất có độ tương thích trên 80% với anh mà.”
“Cậu biết rõ mà, tin tức tố của anh ta có mùi… ngò ôm. Tôi cả đời này gh/ét nhất mùi đó.”
Đúng vậy, Trần Triệt gh/ét rất nhiều mùi, đặc biệt là ngò ôm.
Dù tin tức tố của Trần Triệt có bùng n/ổ, anh cũng không thể ở bên Lý Sâm, vì chỉ cần ngửi mùi tin tức tố của anh ta là muốn nôn.
Tôi bĩu môi, vỗ nhẹ vai anh. “Cố lên, thượng úy. Anh đi thăm người ta đi, tôi về trước, Omega của tôi đang đợi.”
Khi tôi lướt qua anh, Trần Triệt đột nhiên nắm lấy tay tôi.
“Trước giờ cậu chưa từng nhắc đến Omega đó. Cậu thật sự yêu anh ta sao? Hay là có điều gì khó nói? Nếu có, hãy nói với tôi, tôi sẽ giúp.”
Anh nghĩ tôi bị ép à?
Tôi mỉm cười lắc đầu. “Không có đâu, tôi thật lòng yêu anh ấy. Anh ấy yêu tôi đến c.h.ế.t đi sống lại, còn tôi, bằng lòng sinh con cho anh ấy.”
Sắc mặt Trần Triệt càng tệ hơn.
“Vậy chúc hai người hạnh phúc. Đến lúc cưới nhớ mời tôi.”
Anh buông tay tôi ra, quay người rời đi.
5
Về đến nhà, tôi xem kỹ lại bảng kết quả kiểm tra, tình trạng sức khỏe rất tốt.
Đứa nhỏ cũng phát triển ổn định.
Nghĩ lại lần đầu tiên đi kiểm tra, t.h.a.i nhi chỉ nhỏ như hạt đậu phộng, giờ đã bằng trái nho nhỏ rồi.
Việc tôi nói với Trần Triệt rằng mình có một người yêu là Omega, thật ra chỉ là cái cớ để sau này giải thích cho việc có con.
Nếu không, sau này tự nhiên xuất hiện một đứa trẻ, khó mà giải thích nổi.
Dù sao, từ đầu tôi đã có kế hoạch là giữ lại con, bỏ lại cha nó – chính là Trần Triệt.
Anh ấy là một Alpha ưu tú, tôi thì mê thân thể anh.
Tôi định sau này sẽ nói đã ly hôn, con theo tôi.
Sau khi cất kết quả vào tập tài liệu trên bàn, tôi gọi điện hẹn bạn ra ngoài ăn.
Trước đây tôi không mấy quan tâm ăn uống, nhưng từ khi mang th/ai, lại thường thèm ăn.
May mà bạn bè tôi nhiều, mỗi ngày đều có người rủ đi ăn ngon.
Chỉ là không ngờ, vừa đi ăn lại gặp Trần Triệt.
Lúc tôi ra nhà vệ sinh, thì gặp anh ở cửa.
Anh hình như uống say, đang được Thượng úy Trần dìu đi.