Quả nhiên, công việc bẩn thỉu bị giao xuống có liên quan đến vận chuyển hàng.
Tôi lái xe chở vài chuyến hàng nhỏ, không dám khua chiêng gõ trống, chỉ chờ lúc Thẩm Huy lơ là, để câu được con cá lớn nhất.
Khi vận hàng, có lúc Giang Chí Kiều đi theo, có lúc thì ở trong phòng nghỉ. Tôi còn sắm cho cậu ta một cái máy tính để g.i.ế.c thời gian.
Thoát khỏi Thẩm Huy, cậu ta dường như coi căn phòng của tôi là “vườn địa đàng” tạm nghỉ.
Vẻ cảnh giác và yếu ớt ngày nào chợt buông lỏng, người cũng m/ập lên được hai ba cân.
So với lần đầu tiên tôi gặp, khi gò má g/ầy trơ ra, bây giờ đã khỏe mạnh hơn nhiều.
Chỉ là thói quen sinh hoạt vẫn chẳng lành mạnh.
Luôn thừa lúc tôi không ở nhà, đem quần áo của tôi chất lên giường rồi chui vào ngủ, làm bừa bộn cả đống.
Hỏi tới, cậu ta lại mở đôi mắt lười biếng, vô tội nói: “Tôi lạnh mà.”
Trời chứng giám, cái thành phố bị biển vây quanh này, mới đầu đông, nào có lạnh đến thế.
Nhưng tôi cũng chỉ có thể lầu bầu ch/ửi rồi lại đi m/ua thêm hai cái chăn.
Khi tôi xếp quần áo lại vào tủ, Giang Chí Kiều chỉ nằm trên giường, lặng lẽ nhìn tôi, buông vài câu chuyện vặt không đầu không đuôi.
— “Sao mặc đồ già thế, bạn trai anh có thích không?”
— “Anh ấy không m/ua đồ đôi cho anh à?”
— “A Cẩu, tên thật của anh là gì?”
Tôi dừng tay, quay đầu, do dự một lát, khẽ nói: “Tần Bách.”
“Tần Bách, Tần Bách, Tần Bách.” Cậu ta ngửa mặt nhìn trần nhà, gọi liền mấy tiếng, cuối cùng không biết sao lại biến thành: “Bách ca, Bách ca, Bách ca.”
Giang Chí Kiều hỏi: “Bách ca, anh thấy tôi có tối tăm không?”
Cậu ta nhìn tôi, ánh mắt sớm đã không còn trong trẻo của tuổi mình.
Tôi không nói dối, chỉ an ủi: “Cậu nghĩ mấy thứ này làm gì? Cậu đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trưởng thành sớm cũng chẳng lạ.”
Giang Chí Kiều: “Anh có bạn trai, mà tôi còn cứ bám lấy anh. Anh không thấy tôi có ý nghĩ x/ấu xa gì sao? Anh không sợ bạn trai anh để ý à?”
Chuyện này thuộc phạm vi m/ù tịt của tôi, tôi cũng chưa từng yêu ai. Nếu sau này người yêu tôi khi đi làm che chở cho một đứa nhỏ tội nghiệp, tôi nghĩ chắc tôi cũng không để tâm đâu.
Còn về những biểu hiện của Giang Chí Kiều, tôi chỉ cảm thấy cậu ta có chút bất lực, đem sự biết ơn vì được giúp đỡ nhầm thành tình cảm. Đợi sau khi được c/ứu ra ngoài, thấy được thế giới rực rỡ, chắc sẽ ổn thôi.
Thế nên, tôi lắc đầu: “Không đâu, chúng ta đâu làm gì, không hổ thẹn với lòng là được.”
Giang Chí Kiều nhìn chằm chằm tôi, thật lâu không nói.
Cuối cùng, cậu ta khẽ bảo: “Tôi phải nói rõ với anh, tôi chưa từng để hắn động vào tôi, tôi sạch sẽ, anh đừng gh/ét bỏ tôi.”
“Chuyện này thì có liên quan gì—”
Lời tôi bị c/ắt ngang.
Giang Chí Kiều: “Bách ca, anh cũng đừng oán trách tôi. Tôi từ nhỏ đã xui xẻo, mà người xui xẻo thì dễ trở nên âm u, làm việc hay cực đoan, xin anh hiểu cho tôi.”
Tôi chẳng hiểu sao cậu ta lại bỗng dưng lạc sang chuyện này, chỉ mơ hồ gật đầu.
Mãi về sau tôi mới nhận ra, từng câu cậu ta nói lúc đó, đều là sắp đặt có chủ ý, để viết cho mình một tờ “tuyên bố miễn trách nhiệm.”
Khi sắp thu lưới, tôi bận rộn hơn hẳn, người liên lạc lập một điểm bí mật để bố trí kế hoạch.
Điện thoại dần ít tác dụng.
Giang Chí Kiều tình cờ hỏi tôi: “Dạo này sao không thấy anh gọi cho bạn trai?”
Tôi còn chưa kịp nghĩ lý do.
Cậu ta lại hờ hững gặng: “Chia tay rồi à?”
“Không có.”
“Ồ.” Cậu ta lật tạp chí, tiếng lật trang to đến lạ thường.
Chẳng hiểu nổi.
Tôi không rảnh để ý, điện thoại rung.
Mật mã dịch ra là: “Khách sạn Tinh Hồ, phòng 302.”
Thủ tục thường lệ thôi.
Tôi như mọi lần, chào hỏi qua loa rồi vội đi.
Đồng nghiệp vẫn tưởng tôi lại đi tìm mấy cô gội đầu, còn nháy mắt ra hiệu với nhau. Tôi chỉ thấy danh tiếng của mình ngày càng dơ bẩn.
Trong khách sạn.
Tiểu Trần và Lão Lưu ôm máy tính, chúng tôi bàn kỹ về một vài chi tiết giao hàng.
“Lý sir, lần này số lượng rất lớn, chắc chắn có thể định tội Thẩm Huy, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.”
Tôi gật đầu.
Bất ngờ, cửa bị gõ.
Ba người chúng tôi lập tức cảnh giác, lặng lẽ nhìn nhau, Lão Lưu chui vào tủ áo, Tiểu Trần không có chỗ nấp, đành co ro sau rèm cửa.
Tôi nhìn qua mắt mèo, nhíu mày rồi mở cửa.
“Giang Chí Kiều?”
Gò má cậu ta ửng đỏ, vừa vội vừa căng thẳng, như thể biết được điều gì.
Cậu ta sải bước vào, lạnh giọng nói với người sau rèm: “Đừng trốn nữa.”
“Tới đây làm gì?” Tôi chặn cậu ta lại.
“Anh căn bản chẳng hề tìm gái gội đầu, mà là lén gặp bạn trai, đúng không?” Giang Chí Kiều chất vấn.
Tôi khựng lại, Tiểu Trần sau rèm mơ hồ bước ra, tôi ra hiệu, cậu ta cắn răng đành phải nắm lấy tay tôi.
Ánh mắt Giang Chí Kiều sắc bén tức khắc, soi xét thật sâu.
Tiểu Trần dung mạo bình thường, vóc dáng bình thường, là lựa chọn ẩn nấp hoàn hảo.
Đôi mắt Giang Chí Kiều thoáng run, trong đó lẫn lộn gh/en t/uông cùng bất hiểu, càng thêm phức tạp.
“Giang Chí Kiều, đã biết thì cho chúng tôi chút không gian—”
“Nghe tôi nói xong! Tôi thấy có đàn ông cùng hắn đi vào, hắn trốn trong này. Bạn trai anh phản bội rồi!” Giang Chí Kiều chỉ trích, đôi mắt đẹp khẽ đảo, lập tức nhìn chằm chằm vào tủ áo.
“Bạn trai anh có người ngoài, hắn vốn không thật lòng yêu anh!”
Động tác cậu ta nhanh như chớp, định kéo tủ áo.
Da đầu tôi tê dại, không muốn mọi chuyện bùng n/ổ.
“Bốp!” Tôi lấy hết sức giữ ch/ặt cánh cửa.
Tôi cố ép ra vẻ lạnh lùng: “Giang Chí Kiều, đủ rồi.”
Chương 7
Cả người Giang Chí Kiều cứng đờ, mấy giây sau mới phản ứng được rằng tôi đang ngăn cản cậu ta.
Lồng n.g.ự.c cậu phập phồng dữ dội, r/un r/ẩy vì tức gi/ận.
Đôi mắt đỏ ngầu, trừng thẳng vào tôi:
“Bên trong có người! Anh phải tin tôi!”
Tiểu Trần phản ứng cực nhanh, vỗ vai tôi, giở giọng uốn éo giả tạo:
“Ôi chao, ông xã~ anh mau nói gì đi chứ! Anh nhìn cậu ta kìa, sao lại làm lo/ạn như thế này?”
Tiểu Trần, làm ơn đi… không phải đồng tính nào cũng phải nói chuyện kiểu này đâu, được không!
Trước mặt sau lưng, hai kẻ “cực phẩm”, làm đầu tôi càng thêm đ/au nhức.