XÓA DẤU ẤN

Chương 6

15/12/2025 11:04

19

 

Qua trò chuyện, tôi biết Quan Thịnh từng là một trung tá đã giải ngũ, sau đó về Nam Dương tinh dưỡng già.

 

Bạn bè anh trêu: “Trước kia anh sống thanh tịnh như hòa thượng, giờ thì ôm người ta không rời.”

 

“Cậu ấy tốt như vậy, tôi không giữ ch/ặt thì lỡ mất thì sao?”

 

Tiếng trêu chọc như sóng biển, dồn dập không ngừng.

 

Tôi đỏ mặt chui vào lòng Quan Thịnh.

 

“Thôi đi, đừng trêu nữa, cậu ấy ngại đấy.”

 

Mọi người cười rộ lên, vẻ mặt như không chịu nổi.

 

Bạn bè của Quan Thịnh tôn trọng tôi như cách họ tôn trọng anh.

 

Yêu Phó Ẩn suốt sáu năm, anh ta hiếm khi giới thiệu tôi cho bạn bè mình.

 

Sau buổi tiệc, khi ra khỏi câu lạc bộ, tôi bất ngờ chạm mặt Phó Ẩn ngay trước cửa.

 

Đôi mắt mệt mỏi kia bỗng sáng lên: “Trường Ninh.”

 

Ánh sáng trong mắt anh ta lập tức vụt tắt: “Em đã bị hắn đ/á/nh dấu rồi!”

 

Quan Thịnh lập tức chắn tôi phía sau, cẩn thận che chở kín kẽ.

 

Hai alpha đối đầu, bầu không khí nặng nề hẳn.

 

“Phó tiên sinh, thèm muốn omega của người khác không phải là thói quen tốt. Trường Ninh đã nói rõ là không muốn anh làm phiền cậu ấy.”

 

Ánh mắt Phó Ẩn rơi vào bàn tay đan ch/ặt của tôi và Quan Thịnh, cười chua chát.

 

“Trường Ninh, anh muốn nói chuyện riêng với em.”

 

“Không có gì mà anh ấy không thể nghe, có gì thì nói đi.”

 

“Anh và omega đó chỉ là liên hôn thương mại, giữa bọn anh không có tình cảm.”

 

“Ồ.”

 

“Trường Ninh, anh hối h/ận rồi. Quyền thế không quan trọng bằng em.”

 

“Phó Ẩn, những lời này giờ không còn ý nghĩa gì cả, chỉ khiến anh càng giống một kẻ tệ bạc.”

 

Mặt Phó Ẩn cứng lại, dè dặt hỏi: “Nếu được chọn lại lần nữa, em còn theo đuổi anh không?”

 

Tôi không do dự: “Không. Nếu có thể, tôi thà chưa từng quen biết anh.”

 

20

 

Sau khi Phó Ẩn rời đi, Quan Thịnh siết c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

“Em ổn, anh đừng lo.”

 

Anh ôm tôi vào lòng, một tay siết eo, một tay khẽ xoa sau gáy tôi.

 

Trái tim từng vỡ nát được anh ghép lại, dịu dàng chở che.

 

Từ giờ trở đi, anh hoàn toàn chiếm trọn nó.

 

Ngày trước khi trở về Nam Dương tinh, Quan Thịnh đưa tôi đến nhà hàng tình nhân nổi tiếng nhất thủ đô tinh.

 

Nửa bữa, pháo hoa rực rỡ nở bung ngoài cửa sổ, phục vụ viên mang đến một bó hoa hồng to.

 

Quan Thịnh nhận lấy, rồi đưa cho tôi: “Anh chưa từng theo đuổi ai, mong em đừng chê anh sến.”

 

“Trường Ninh, dù tiến trình của chúng ta có hơi lộn xộn, nhưng tỏ tình, hẹn hò, cầu hôn, đám cưới... anh sẽ bù đắp cho em tất cả.”

 

“Lục Trường Ninh, anh thích em, em đồng ý làm bạn trai anh không?”

 

Trái tim tôi rộn ràng, sôi sục, đ/ập thình thịch vì Quan Thịnh.

 

Tôi khẽ gật đầu.

 

Tôi đồng ý.

 

Tôi đồng ý cùng anh yêu nhau trọn đời.

 

“Quan Thịnh, kỳ động dục tới, chúng ta thực hiện dấu ấn vĩnh viễn nhé.”

 

Không lâu sau khi về Nam Dương tinh, kỳ động dục của tôi lại đến.

 

Lần này, Quan Thịnh không còn là quý ông điềm đạm.

 

Pheromone alpha tràn ngập khắp không gian, vây lấy tôi.

 

Tôi mở to mắt nhìn Quan Thịnh, hình ảnh anh dịu dàng, dỗ dành và thổ lộ tình cảm hiện lên trong đầu...

 

Trúc hương lan tỏa, quyện lấy Quan Thịnh.

 

Trúc hương và cỏ xanh hòa quyện vào nhau.

 

Quan Thịnh ghé sát tai tôi, từng đợt tê dại lan khắp người khiến tôi r/un r/ẩy không ngừng.

 

Môi anh lướt từ tai xuống cổ tôi, rồi dừng lại sau gáy.

 

Tôi siết ch/ặt lấy cổ anh.

 

Răng nanh đ.â.m vào tuyến thể, pheromone alpha tràn vào mãnh liệt.

 

Sinh dục khớp nối, dấu ấn vĩnh viễn được hoàn thành.

 

Từ giây phút này, tôi hoàn toàn thuộc về anh, và anh cũng hoàn toàn thuộc về tôi.

 

21

 

(Phó Ẩn - góc nhìn ngoại truyện)

 

Là người thừa kế nhà họ Phó, tôi hiếm khi có thời gian riêng tư, chỉ có những khóa học và lớp ngoại khóa bất tận.

 

Cha alpha nói tôi là người nhà họ Phó, phải nỗ lực gấp ngàn lần người khác.

 

Lục Trường Ninh là sắc màu tươi sáng hiếm hoi trong cuộc sống của tôi.

 

Tiếng gọi “anh Ẩn” ngọt ngào của cậu ấy có thể xua tan mọi mệt mỏi trong tôi.

 

Tiếc là, những ngày tháng tốt đẹp chẳng kéo dài lâu.

 

Nhà họ Lục bất ngờ phá sản.

 

Chẳng bao lâu, cả gia đình cậu ấy rời đi.

 

Lần gặp lại là trong một buổi tiệc.

 

Sau kỳ mẫn cảm, tôi nằm kiệt sức trên giường, cầm quang n/ão trả lời công việc.

 

Cậu ấy chào tôi nhiệt tình.

 

Thấy tôi im lặng, cậu ấy thoáng thất vọng, rồi lập tức nở nụ cười tươi.

 

Sáu năm bên Lục Trường Ninh là sáu năm vui vẻ và nhẹ nhõm nhất cuộc đời tôi.

 

Bên cậu ấy, tôi không cần là người thừa kế họ Phó luôn tranh giành thứ nhất.

 

Nhưng sự thật chứng minh, con người không thể quá được nuông chiều.

 

Sáu năm, tôi tùy tiện tiêu xài tình cảm của cậu ấy, nhưng chưa từng cúi đầu nói câu “thích”.

 

Trong thương trường, người lộ bài trước là kẻ thua.

 

Nhưng tình yêu không phải thương trường.

 

Tôi ngỡ mình là người chiến thắng, thực chất là thua thảm hại.

 

Tôi không thể từ bỏ quyền lực, cũng không muốn đ/á/nh mất những gì mình phấn đấu để trở thành người đứng đầu họ Phó.

 

Vì vậy, tôi tự tay đưa Lục Trường Ninh lên bàn phẫu thuật.

 

Tôi tưởng mình sẽ dứt khoát.

 

Nhưng khi nhìn thấy cậu ấy rạng rỡ trong vòng tay alpha khác, cơn gh/en và tức gi/ận dâng trào không kiểm soát.

 

Khoảnh khắc ấy, tim tôi như bị kim đ/âm.

 

Khi Lục Trường Ninh chỉ vào vết s/ẹo gh/ê r/ợn trên tuyến thể và bật khóc, tôi mới thực sự nhận ra mình đã khốn nạn đến nhường nào.

 

Từng câu nói của cậu ấy như đinh đóng vào tim, đ/au thấu tim gan.

 

Thì ra, cậu ấy đã sớm bị tôi làm tổn thương đến không còn gì.

 

Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trong tim tôi.

 

Cậu ấy nói, cậu ấy ước chưa từng quen tôi.

 

Cậu ấy nói, giờ cậu ấy rất hạnh phúc, mong tôi đừng làm phiền.

 

Cậu ấy nắm tay alpha kia, không ngoảnh đầu lại.

 

 

Tôi ngồi xổm giữa trời gió, rõ ràng gió rất lớn có thể cuốn sạch nước mắt, nhưng lệ vẫn cứ rơi mãi không ngừng.

 

Hết -

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mặt trăng rơi vào giữa muôn vì sao

Chương 13
Tôi thích Thẩm Nghiễn Bạch, thích đến mức cứ theo đuôi anh từ lớp học ra sân bóng, từ năm 18 tuổi đến tận lúc tốt nghiệp đại học. Nhưng sau này, anh bắt đầu lảng tránh tôi, một mực muốn cắt đứt liên hệ. Một tấm vé máy bay một chiều đặt trước mặt, để có được nó, mẹ tôi phải bày sạp bán rau cả một năm trời. Tôi muốn chạy theo anh, nhưng tôi không thể ích kỷ như thế. Tôi muốn giữ lấy anh, nhưng tôi càng không thể bỏ mặc mẹ. Hôm ấy, tôi đứng ngoài sân bay cả một buổi chiều, nhìn chiếc máy bay bay lướt qua đầu, để lại một vệt trắng rồi biến mất khỏi bầu trời. Tôi biết, có những kết cục đã định sẵn. Chúng tôi không cùng thế giới, lẽ ra chẳng nên gặp lại. Nhưng đời luôn thích trêu người. 5 năm sau, trong đám cưới của đứa bạn thân, tôi uống hơi quá chén. Mở mắt ra một cái… Thẩm Nghiễn Bạch đang ngủ ngay bên cạnh tôi.
150
12 Nhận Nhầm Chương 14

Mới cập nhật

Xem thêm