Sét đ/á/nh ngang tai!
Rõ ràng bình luận bảo chỉ cần dỗ một chút là có tất cả cơ mà?
Sao cuối cùng lại là tôi tự móc tiền trả?!
“Đại sư! Đại sư đừng đi!”
Tôi vội túm lấy ông hòa thượng đang lén lút chuồn đi.
“Tôi nghĩ lại rồi, tôi đổi sang gói một vạn được không? Trả lại tiền thừa nha?”
Ông hòa thượng nhìn tôi đầy sửng sốt, từng ngón từng ngón gỡ tay tôi ra như sợ tôi bám luôn lên áo cà sa.
“Thí chủ, hàng trong chùa một khi b/án ra là không nhận trả đổi.”
Tôi trơ mắt nhìn ông ta cắp cà sa bỏ chạy như bị chó rượt.
“Phụt.”
Một tiếng cười nhẹ vang lên sau lưng.
Tôi quay ngoắt lại, bắt gặp khoé miệng chưa kịp thu lại của Thẩm Tu Diêu.
“Cậu định đi đâu? Tôi đưa cậu về.”
Anh ta cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Đưa về?
Hừ, tôi sợ lát nữa anh lại tính tiền xăng với tôi đấy!
Tôi gi/ận dỗi nhét lá bùa vào túi, quay lưng chạy thẳng xuống núi.
Hoàn toàn không nhận ra, ở phía sau, ông hòa thượng kia lại quay lại, lo lắng khẽ nói với Thẩm Tu Diêu:
“Đại nhân, sát khí trên người thí chủ kia ngày càng dày đặc...”
Xuống núi xong, tôi quyết định ghé qua thăm bà nội.
Từ sau khi bố mẹ mất, một tay bà nuôi tôi khôn lớn.
Vừa đẩy cổng vào, đã thấy bà đang cười híp mắt nói chuyện với một người đàn ông tóc đỏ.
Bà cứ liên tục nhét hạt dưa vào tay người ta.
“Bà ơi!”
Tôi gọi lớn.
“Ai ya~ Tô Tô về rồi!”
Bà nội kéo tôi lại gần, cười vui như tết:
“Vừa nhắc đến con xong! Đây là Tấn Nam – con của dì Hứa đó, còn nhớ không? Hồi nhỏ con từng bảo sẽ làm cô dâu của nó đấy!”
Tấn Nam?
Bạn thời thơ ấu của tôi á?
Trong ký ức, cậu ta là đứa suốt ngày bị chó làng đuổi, vừa chạy vừa khóc la om sòm.
Còn người trước mắt tôi lúc này – tóc đỏ, mắt cong cong khi cười, má lúm đồng tiền ngọt như kẹo bông.
“Tô Tô, lâu rồi không gặp.”
Tôi đứng ngẩn tại chỗ.
Thay đổi... kinh khủng vậy sao?!
Hồi đó là cục nhầy chạy mũi, giờ lại đẹp trai quá đáng.
“Bà nghe ngóng hết rồi, Tiểu Hứa bây giờ còn đ/ộc thân, đang làm giám đốc công ty niêm yết đó!”
Tôi bất lực.
“Bà ơi, anh ấy thích con gái mà.”
Bà vỗ m.ô.n.g tôi:
“Thì sao? Cháu nội bà đẹp trai như tiên đồng, người ta còn nói trên mạng là: người đẹp thì phải ở cạnh người đẹp!”
Nói xong, bà ghé tai tôi thì thầm rồi mượn cớ đi bắt gà nấu canh, chuồn mất tiêu.
Tấn Nam tranh thủ xin WeChat, còn hỏi tôi sống ở đâu.
Tôi đang phân vân không biết có nên cho không thì... bình luận lại xuất hiện:
【WTF phản diện gì mà đẹp dữ vậy trời?!】
【Cười ngọt như thế mà là hồ ly muốn ăn tim của Thụ bảo á?!】
【Ăn được “thất khiếu linh lung tâm” là yêu lực tăng gấp đôi luôn đó!】
Hở???
Tấn Nam là hồ ly tinh?
Giỡn mặt nhau à!
Tôi còn nhớ hồi sáu tuổi, cậu ta cởi truồng bị chó đuổi, nước mũi phồng to bằng trái bóng kia mà!
Hơn nữa, nếu tôi thật sự có “thất khiếu linh lung tâm”, sao đi thi toán vẫn trượt?
Cái truyện này là đang diễn Phong Thần Bảng à?
Tấn Nam nghiêng đầu nhìn tôi, tóc mái rũ che mắt, khiến biểu cảm bên trong càng thêm khó đoán.
“Không tiện nói địa chỉ sao?”
Tôi sực tỉnh, cảnh giác:
“À... không phải, là vì tôi đang sống cùng bạn trai, không tiện lắm.”
Nụ cười của anh ta khựng lại, ánh mắt lóe lên tia khó hiểu.
“Tô Tô có bạn trai rồi sao? Rõ ràng hồi nhỏ em từng nói sẽ ở bên anh mà.”
“Đó là... lời trẻ con thôi.”
Tôi cười gượng, lùi một bước.
Trời biết hồi nhỏ tôi tán tỉnh bao nhiêu trai đẹp rồi, thậm chí đến cháu trai bác b/án kẹo hồ lô ở đầu làng cũng không tha.
Đúng lúc đó, bà tôi xách con gà mái lông còn sống lốp bốp bước vào.
Tôi lập tức chạy tới:
“Bà ơi để cháu làm gà cho!”
Rồi chạy thẳng vào bếp như trốn n/ợ.
Trên bàn ăn, tôi cắm đầu húp ba bát canh gà liền, không dám ngẩng mặt sợ chạm ánh nhìn đầy ẩn ý của Tấn Nam.
8.
Tới lúc về, trời đã tối hẳn. Tấn Nam nhất quyết đòi đưa tôi về.
“Không cần đâu, tôi gọi xe rồi!”
Tôi giơ điện thoại ra vẫy vẫy, tìm cớ thoái thác.
Đúng lúc đó, tài xế gọi điện.
“Xin lỗi nhé, xe tôi c.h.ế.t máy rồi…”
Gì mà trùng hợp dữ vậy?!
Tấn Nam xoay xoay chìa khóa xe trong tay, mỉm cười nhìn tôi:
“Xem ra ông trời cũng muốn để tôi đưa em về.”
Ngay lúc ấy, một cặp đèn xe sáng rực lên phía xa, kèm theo tiếng còi.
Chiếc xe dừng ngay trước mặt tôi.
Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt của Thẩm Tu Diêu.
Sao anh ta lại đến đây?!
Lại còn biết tôi đang ở đâu?
Tôi chẳng buồn nghĩ nhiều, chui ngay vào ghế phụ như chạy nạn.
So với Tấn Nam đáng nghi, Thẩm Tu Diêu bỗng trở nên cực kỳ đáng tin.
【May quá, anh trai có thêm định vị vào lá bùa mới tìm được Thụ bảo!】
【Nguyên tác đoạn này Thụ bị hồ ly dụ lên xe rồi cơ!】
【Anh trai đúng là vệ sĩ số 1!】
Tôi cài dây an toàn, vẫy tay gượng gạo với Tấn Nam ngoài cửa.
Tấn Nam nhìn chằm chằm Thẩm Tu Diêu, cười đầy khiêu khích.
“Bạn trai của Tô Tô... đẹp tới mức không giống người.”
Thẩm Tu Diêu nhếch môi:
“Còn cậu tóc đỏ thế kia, cũng không giống người luôn.”
Trời ơi! Hai ông yêu quái đấu khẩu với nhau thế này có ổn không?!