Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc

Chương 2

21/12/2025 20:51

Hắn gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn kéo ghế nhỏ ngồi ngoài cửa, mắt không rời tôi.

Thôi, đều là đàn ông, hơn nữa đầu óc hắn hỏng rồi, nhìn thì nhìn.

Lúc nhỏ còn từng kỳ cọ lưng cùng nhau, có gì đâu.

Tôi tự thuyết phục mình.

Nhưng ánh mắt đó cứ dính như bóng.

Tôi gội đầu, hắn nhìn; tôi xả nước, hắn nhìn; tôi bôi sữa tắm, hắn vẫn nhìn.

Tôi còn nghi hắn nín thở chỉ để nhìn rõ hơn.

Chịu hết nổi, tôi quay lại: “Phối Cảnh Nhất, nhìn cái gì vậy? Quay đi.”

Hắn cười khờ, chỉ vào tôi: “Xán Xán, trắng trắng, mềm mềm, đẹp.”

Tôi: “???”

Người ng/u sống thoải mái thật, nói năng không cần suy nghĩ.

Tôi vội quay lưng, la: “Phối Cảnh Nhất! Ng/u mà vô liêm sỉ! Đồ bi/ến th/ái con!”

04

Tiếng nước ào ào cũng không xua được hơi nóng trên mặt.

Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, sau lưng lại im ắng lạ thường.

Tôi lau mặt quay đầu —

Suýt c.h.ế.t đứng tại chỗ.

Phối Cảnh Nhất vốn ngồi ngoan ngoài cửa, không biết từ khi nào đã tự cởi sạch, trần như nhộng đứng đó.

Thân hình rắn chắc, gương mặt ngây ngô mà nghiêm túc, thị giác tấn công mạnh đến mức tôi sặc nước bọt.

“Anh… anh làm gì vậy?”

“Xán Xán thơm. Tắm sẽ thơm. Tôi cũng muốn thơm.”

Hắn nói tỉnh bơ, bước tới muốn chen vào vòi hoa sen.

Tôi né sang một bên, nhường nửa chỗ.

Hắn ngây ra nhìn tôi, lấy sữa tắm bôi lên người rồi bắt đầu chà sang tôi.

Bàn tay chai sạn do luyện tập, miết qua lưng, qua m.ô.n.g tôi.

Tôi run b/ắn, đẩy hắn ra: “Này! Anh tự rửa đi…”

Động tác hắn chậm dần, cúi đầu nhíu mày, như không hiểu chuyện gì.

Tôi trợn tròn mắt.

Trời đất ơi, thật hăng hái, thật… khỏe mạnh.

Hắn ngẩng lên, hoang mang: “Nóng, to. Xán Xán, khó chịu.”

Tên ngốc đâu hiểu nổi mấy hiện tượng sinh lý phức tạp này.

Hắn ủ rũ mếu, tôi chỉ muốn đ/ập đầu vô tường.

Tôi lắp bắp: “Anh… anh bình tĩnh! Đó là bình thường! Tắm nước lạnh đi, chỗ nào nóng thì xối chỗ đó!”

Vừa nói vừa chỉnh nước lạnh, dòng nước tạt xuống khiến cả hai cùng rùng mình.

“Lạnh quá!”

Phối Cảnh Nhất rụt người vào lòng tôi tìm hơi ấm.

Mà da thịt hắn nóng rực dán lên tôi khiến tình hình tôi cũng chẳng khá hơn.

Tôi hoảng: “Đừng cọ nữa!”

Hắn bị tôi quát thì ngẩn ra, lại h/ồn nhiên nói: “Xán Xán cũng nóng, cũng to.”

“C/âm miệng! Không được nhìn! Không được nói!” tôi lo/ạn tay che người mình, lại đưa tay bịt mắt hắn, rối như tơ vò, “Đây là hiện tượng bình thường! Anh chỉ cần tránh xa là được!”

“Không tránh!” hắn gấp, lắc đầu, dán sát hơn, “Tôi không muốn xa em!”

Hơi thở nóng rực phả lên cổ tôi, vừa nóng vừa lạnh khiến tôi tê cả đầu.

Tôi cứng người, không dám nhúc nhích.

Cuối cùng xối nước lạnh mãi mới hạ được cơn đồng cảm.

Tôi vội lấy khăn quấn mình, ném thêm cái lên đầu hắn, lau qua loa rồi đẩy ra khỏi phòng tắm.

05

“Được rồi, tự đi ngủ. Phòng của anh ở đó.”

Phối Cảnh Nhất đứng lì, to tiếng tuyên bố: “Tôi muốn ngủ với Xán Xán.”

“Không được!” tôi phản xạ từ chối ngay.

Đùa hả, vừa rồi trong phòng tắm đủ kí/ch th/ích rồi, giờ nằm chung giường chắc tôi phải tắm nước lạnh tới sáng.

Hắn lập tức mếu: “Xán Xán không cần tôi nữa, không thương tôi.”

Đôi mắt sáng long lanh, tràn đầy lệ thuộc và thân thiết.

Tôi vò tóc, thở dài chịu thua: “Được rồi, được rồi, anh là tổ tiên tôi chắc!”

Mặt hắn lập tức sáng bừng, reo lên, nhảy lên giường.

Nằm xuống, còn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Xán Xán, mau lên!”

Tôi nằm xuống, hắn liền quấn lấy.

“Xán Xán, thơm quá, mềm quá.” Vừa nói vừa dụi đầu, thậm chí cắn nhẹ cổ tôi.

Tôi hét: “Phối Cảnh Nhất! Anh là chó à?!”

Hắn gi/ật mình, vội nhả ra, rồi lúng túng l.i.ế.m lên dấu răng nhỏ đó.

Toàn thân tôi cứng lại, nhìn gương mặt ngây thơ vô tội của hắn.

Không tự biết mình đang quyến rũ c.h.ế.t người.

Tôi khàn giọng: “Phối Cảnh Nhất, anh cứ trêu tôi thế này, tưởng tôi là thánh chắc?”

Tên tội đồ chẳng hiểu gì, lí nhí: “Xán Xán, buồn ngủ, muốn ngủ.”

Nói xong, chỉnh tư thế, ôm tôi ch/ặt hơn, hơi thở dần đều, ngủ ngon lành.

Để lại tôi, người nóng hừng hực, không tài nào yên.

Vô lễ thật!

Một lúc sau, tôi nghiêng người, khẽ chạm vào má hắn.

Hơi ấm từ da thịt khiến tim tôi mềm nhũn.

“Phối Cảnh Nhất,” tôi thì thầm trách móc, giọng ấm ức, “Anh không thể thương tôi chút à? Anh ng/u rồi, chẳng hiểu gì, cứ chiếm tiện nghi mãi.”

“Đợi khi anh khỏi hẳn, lại trưng cái mặt lạnh ra, rồi tránh tôi xa xa, phải không?”

Ngón tay tôi lướt qua sống mũi thẳng của hắn, dừng lại ở đôi môi trông mềm đến đáng gh/ét, bóp nhẹ trả th/ù.

Hắn khẽ rên, há miệng cắn lấy đầu ngón tôi, rồi khẽ mút.

Hơi thở tôi khựng lại, ngọn lửa không còn dập được.

Tôi vô lực đưa tay chui vào chăn.

06

Sáng hôm sau, tôi mang quầng thâm đến công ty, bên cạnh là một tên ngốc tràn đầy sinh khí.

Tôi ngáp liên tục, định chợp mắt trên xe.

Hắn thì ngủ đủ rồi, dán mặt lên cửa sổ, thấy gì cũng mới lạ, miệng không ngừng nói.

“Xán Xán, mưa kìa!”

“Xán Xán, đèn đỏ kìa!”

Tôi bịt miệng hắn: “Phối Cảnh Nhất, im đi, ồn nữa tôi quăng anh xuống xe.”

Tên ngốc ấm ức “ưm” một tiếng, rồi l.i.ế.m vào lòng bàn tay tôi.

Tôi dựng tóc gáy, vỗ miệng hắn: “Phối Cảnh Nhất! Anh đúng là ng/u mà vô đức!”

Tới công ty, tôi nhét cho hắn quyển truyện tranh có hình.

Phối Cảnh Nhất ngồi xếp bằng trên thảm, đọc rất nghiêm túc.

Tôi bận xử lý hồ sơ, chẳng để ý đến hắn.

Hắn cũng ngoan, đọc vài trang lại ngẩng đầu, ánh mắt đen láy tìm tôi, cười rạng rỡ rồi lại cúi đọc tiếp.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm