Tôi nghĩ chồng không yêu tôi

Chương 6

15/12/2025 10:47

Sau đó tôi không còn nhớ gì nữa.

 

Vì Kỷ Nam Triều đã giải phóng pheromone, hoàn toàn trấn an và áp chế tôi.

 

8

 

Kỷ Nam Triều hoàn toàn giam lỏng tôi.

 

Phạm vi hoạt động của tôi chỉ còn lại chiếc giường trong phòng ngủ chính, thi thoảng mới được đặt chân xuống đất.

 

Tôi biết, nếu tôi phản kháng quá kịch liệt, Kỷ Nam Triều thậm chí sẽ dùng xích để trói tôi lại.

 

Thế nên tôi bắt đầu tỏ ra ngoan ngoãn, hầu hết thời gian đều cuộn người lại, không lên tiếng.

 

Kỷ Nam Triều mời bác sĩ chuyên nghiệp hơn đến kiểm tra sức khỏe tôi mỗi ngày.

 

Tôi rất cảnh giác, ban đầu không chịu ăn gì, sợ họ bỏ gì đó vào để ph/á th/ai.

 

Quản gia bưng canh tới, khẩn thiết khuyên tôi: “Ăn một ít đi mà. Cô không ăn, đứa bé cũng chịu không nổi đâu, tôi đảm bảo là không có th/uốc gì cả, nể mặt tôi đi, ăn chút thôi…”

 

Tôi biết tinh thần mình có vấn đề, nhưng tôi không kiểm soát được.

 

Kỷ Nam Triều không còn ngủ riêng với tôi nữa, anh đi sớm về muộn, tôi ngủ sớm hơn nên không gặp lúc anh về, nhưng mỗi sáng tỉnh dậy đều thấy mình trong vòng tay anh.

 

Một tay anh ôm lấy tôi, tay kia đặt lên bụng tôi.

 

Anh luôn ấm áp, một mặt tôi không thể không dựa gần anh, mặt khác lại không thể không tránh xa.

 

Tôi nghĩ, không thể tiếp tục thế này nữa, như vậy là hành hạ cả hai.

 

Thế nên tối hôm đó, tôi tự tắm rửa sạch sẽ, chờ Kỷ Nam Triều ngủ say, len lén trong chăn dùng răng mở nút áo ngủ của anh, nhẹ nhàng hôn anh, lấy lòng anh.

 

Kỷ Nam Triều tỉnh lại, toàn thân anh căng cứng.

 

Tôi từ từ cúi xuống...

 

Kỷ Nam Triều cuối cùng không chịu nổi, kéo tôi ngồi lên n.g.ự.c anh.

 

Mắt anh đỏ hoe: “Trần Khách, sao em lại làm vậy? Rõ ràng em không muốn, em đang r/un r/ẩy, tại sao!”

 

Mặt tôi đầy nước mắt, tôi ra sức hôn cằm và má anh: “Em muốn mà, Nam Triều, em muốn, em ngoan lắm, em chỉ không muốn tiếp tục như thế này nữa…”

 

Kỷ Nam Triều né tránh nụ hôn của tôi, xoay người giữ cằm tôi lại: “Vậy em muốn thế nào?”

 

Tôi nói: “Chúng ta ly hôn đi. Em thế này, không thích hợp làm bạn đời cả đời của anh, anh không cần phải vì em mà…”

 

Kỷ Nam Triều nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi nói: “Chúng ta đều đã vắng mặt trong tiệc đính hôn nhà họ Uông, nên lời anh nói hôm đó không tính. Trần Khách, ly hôn với anh, em đừng mơ.”

 

Nói rồi, ánh mắt anh tối sầm lại, kéo tôi sang hôn mạnh vào môi.

 

Răng va vào môi, vị m.á.u lan tỏa.

 

Nhưng cả hai chúng tôi không ai chịu buông.

 

Giống như hai con thú hoang, chiến đấu đến tận cùng trời đất.

 

Tối đó thật sự rất tệ, Kỷ Nam Triều nổi trận lôi đình, cùng tôi khiến phòng ngủ chính rối tung cả lên, nếu tôi không lo bị mất nước quá mức mà ngăn lại, thì anh còn muốn chuyển trận sang nơi khác.

 

Khi tỉnh lại, tôi đang ở phòng bên cạnh phòng ngủ chính, môi khô đến nứt nẻ.

 

Quản gia cười tít mắt đứng bên giường, trên khay có một cốc nước ấm và một bát cháo.

 

“Tỉnh rồi à? Khát không? Hay là ăn chút cho ấm bụng trước?”

 

Tôi còn mơ màng: “Sao tôi lại ở đây?”

 

Quản gia trêu ghẹo: “Phòng ngủ chính đang dọn dẹp. Ngài Kỷ đang xử lý công việc trong thư phòng, dặn tôi phải ở đây chờ cô tỉnh lại.”

 

Tôi gãi gãi cằm ngượng ngùng: “À, vậy à.”

 

Quản gia nói: “Cô thấy không, vợ chồng chẳng có chuyện gì là không vượt qua được. Phu nhân, sống tốt với ngài Kỷ đi nhé.”

 

Tôi miễn cưỡng mỉm cười. Giữa tôi và Kỷ Nam Triều, vẫn còn điều chưa nói ra.

 

Trước khi mọi thứ phơi bày, tất cả ngọt ngào đều là lớp đường phủ ngoài viên đạn.

 

9

 

Thời gian Kỷ Nam Triều ở bên tôi ngày càng nhiều.

 

Phần lớn thời gian, anh ở nhà, chỉ thỉnh thoảng khi công việc cần mới vào thư phòng.

 

Sau khi bác sĩ x/á/c nhận tình trạng cơ thể tôi ổn định, Kỷ Nam Triều gỡ bỏ hạn chế, cho phép tôi ra ngoài đi dạo.

 

Thỉnh thoảng không chỉ là trong trang viên, anh còn lái xe đưa tôi ra ngoài dạo phố, giống như cặp đôi bình thường, nắm tay, hẹn hò, trò chuyện, xem phim.

 

Thời tiết ngày càng lạnh, Kỷ Nam Triều luôn nhớ mang theo áo ấm cho tôi, chúng tôi nắm tay thật ch/ặt trong tay áo dày cộp.

 

Trước khi phim chiếu, trong khoảnh khắc tối đen ngắn ngủi, anh sẽ nghiêng đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên môi tôi.

 

Chỉ tiếc hôm đó phim quá nhạt, tôi dựa vào vai Kỷ Nam Triều ngủ mê mệt, đành phải tặng anh một nụ hôn khi ra về để chuộc lỗi.

 

Ly hôn đã trở thành chủ đề ngầm không ai được phép nhắc đến giữa chúng tôi.

 

Khi mang th/ai đến tháng thứ năm, có một trận tuyết lớn, buổi hẹn đã định phải hủy bỏ.

 

Tôi và Kỷ Nam Triều xuống phòng chiếu phim dưới tầng hầm, tùy tiện chọn một bộ phim.

 

Tôi quấn chăn, nói với anh: “Trước đây em thường đến đây xem phim một mình, chắc anh xây xong chỗ này rồi chưa từng dùng. Em cũng có mắt nhìn lắm đấy, đầu tư mấy phim đều lời.”

 

Kỷ Nam Triều ngồi sát tôi, ôm tôi và cái chăn vào lòng.

 

Anh bấm điều khiển, hôn nhẹ lên tuyến thể tôi: “Ừ, em giỏi nhất.”

 

Dạo này anh rất hay hôn tôi, nhưng tuyến thể của tôi đang teo dần, tôi không dám đáp lại.

 

Phim bắt đầu, vốn tưởng chỉ là một bộ phim tình cảm tầm thường, ai ngờ nữ chính lại mắc bệ/nh lão hóa sớm.

 

Tôi lập tức cứng đờ cả người.

 

Tôi không dám nhìn Kỷ Nam Triều, nhưng cảm nhận được anh ôm tôi ngày càng ch/ặt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm