Tôi còn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, em ấy có đ/á/nh c.h.ế.t tôi cũng không dám đ/á/nh lại.
Tôi định giải thích để hàn gắn qu/an h/ệ.
Dù gì cũng phải vì tương lai của hai đứa con yêu dấu mà tính toán chứ?
Nhưng chưa kịp mở miệng thì thầy chủ nhiệm gọi vào văn phòng.
Tôi quên mất—trong đó còn đang bàn chuyện sinh tử của tụi tôi.
Chương 4
Mẹ tôi là kiểu mẹ yêu con đến phát cuồ/ng. Nhìn thấy tôi toàn thân đầy thương tích, chắc chắn không thể tha cho Bạch Hạc dễ dàng.
Trước đây tôi với em ấy đ/á/nh nhau, chẳng ai nói ai sai, cũng chưa bao giờ đến mức phải báo với giáo viên.
Thường thì đ/á/nh mệt rồi tự dừng.
Nhưng lần này thì khác. Tôi bị ăn hành hoàn toàn, người ngoài mà không can thì tôi chắc "đi đời".
Thế là trách nhiệm đổ hết lên đầu Bạch Hạc.
Cộng thêm chuyện quá khứ, bây giờ đã ầm ĩ tới mức nguy cơ bị đuổi học.
“Thì ra cậu tính nước đó, bảo sao chẳng đ/á/nh trả!” – Bạch Hạc gằn giọng.
Nhà em ấy chỉ có mẹ, hai mẹ con sống cực khổ. Mẹ tôi mà đòi bồi thường thì chắc chắn nhà họ không kham nổi, cuối cùng đành phải... chuyển trường để tránh rắc rối.
Nhưng mà tôi đâu có cố ý! Thế mà Bạch Hạc lại hiểu lầm.
Mẹ của Bạch Hạc nắm tay tôi xin lỗi không ngừng, gần như sắp khóc, còn em ấy thì nhìn tôi như... rác rưởi.
Đừng vậy mà vợ ơi! Nghe anh giải thích, anh oan thật đấy!
“Má... đừng khóc nữa...” – tôi theo phản xạ gọi mẹ vợ một tiếng.
Cả phòng giáo viên bỗng im bặt.
Mẹ tôi quay sang lườm tôi: “Mày vừa gọi ai đấy?”
Cái miệng c.h.ế.t tiệt... đúng là cần khóa lại cho rồi.
Tôi vội đ/á/nh trống lảng, quay sang mẹ ruột giải thích:
“Má, con với Bạch Hạc chỉ giỡn chơi thôi, có gì nghiêm trọng đâu mà bắt người ta chuyển trường?”
“Không nghiêm trọng?!” – bà cầm thùng rác lên, toàn là khăn giấy tôi dùng lau m.á.u – “Thế cái này là m.á.u chó chắc?”
...ủa sao tự dưng lại bị ch/ửi?
Thầy chủ nhiệm với mẹ vợ cũng không biết nói gì, nhìn tôi đúng là quá thảm.
Bạch Hạc tuy là người ra tay, nhưng kiểu gì cũng có lý do, còn tôi mà nói là do tôi buông lời linh tinh chọc trước thì... chẳng ai tin cả.
Tôi đành kéo mẹ ra ngoài, thẳng thắn một lần.
“Má ơi, đừng ép người ta chuyển trường. Nếu má làm vậy, sau này con mất vợ luôn đó!”
“...Ơ? Ý mày là...?”
Mắt mẹ tôi sáng rực như đèn pha ô tô!
Chương 5
Lúc tôi dắt Bạch Hạc về nhà lần đầu, mẹ tôi kích động lắm.
Bà thương em ấy còn hơn cả tôi, chỉ cần em ấy hơi buồn hay nhăn mặt, bà chẳng hỏi gì, quay sang ch/ửi tôi trước.
Nhiều khi tôi còn nghi ngờ, bà là mẹ tôi hay mẹ của Bạch Hạc nữa.
Nói thật nhé, lúc tôi còn chưa kịp nắm tay Bạch Hạc, mẹ tôi đã đặt sẵn tên cháu rồi.
“Chuyện gì vậy con? Hai đứa không phải gh/ét nhau lắm sao? Đừng lừa má đấy.” – bà cười hí hửng hỏi.
Phải nhanh chóng nghĩ ra một lý do khiến bà không thể từ chối.
“Chuyện trước là chuyện trước, bây giờ con thích cậu ấy rồi, không nhịn được nên hôn một cái, cậu ấy không chịu nên mới đ/á/nh con. Má nói xem, con nỡ đ/á/nh lại sao?”
Dù gì thì cũng là vợ tôi, không nỡ thật.
Mẹ tôi thấy tôi nói tỉnh bơ thì tin ngay.
Quay lại văn phòng, thái độ mẹ tôi đổi 180 độ.
Không những không truy c/ứu nữa, còn nói với thầy chủ nhiệm rằng:
“Sau này nếu Bạch Hạc có đ/á/nh nó cũng không sao, miễn là đừng đ/á/nh ch*t! Trường đừng xử lý gì thằng bé cả!”
Thậm chí bà còn đòi đưa tiền cho mẹ vợ.
Bạch Hạc chưa kịp phản ứng gì đã bị mẹ tôi khen lên tận trời.
Trước khi đi còn không quên “mớm” cho tôi lợi ích:
“Nhờ Bạch Hạc chăm sóc nó cho đến khi hết đ/au.”
Vậy tính ra... tay tôi không nâng lên nổi rồi nha.
Mẹ của Bạch Hạc thì cứ không ngừng cúi đầu cảm ơn mẹ tôi.
Cuối cùng, em ấy không cam tâm mà dẫn tôi đi phòng y tế bôi th/uốc.
“Rốt cuộc cậu muốn giở trò gì?” – Bạch Hạc luôn cảnh giác, dù tôi không truy c/ứu nhưng em ấy vẫn đề phòng đủ điều.
Tôi hiểu. Dù sao trước đây cũng là tôi không đáng tin nên em ấy mới không dám yêu tôi.
Hơn nữa, quá khứ của em ấy ... không dễ để tin người khác, đặc biệt là tôi.
Nhưng thời điểm này, ít ra... mẹ em ấy chưa bệ/nh, em ấy chưa phải làm thêm mệt mỏi.
Và tường phòng vệ của em ấy chưa quá cao.
Chương 6
“Tôi không giở trò. Tôi thật sự thích cậu.”
Thích rồi thì thích luôn, ai rảnh đi chơi trò chậm rãi yêu đương.
Người ta là vợ mình, mà ôm không được, hôn không xong... sao chịu nổi?
Bạch Hạc thiếu chút nữa tạt cả lọ cồn sát trùng lên mặt tôi, dùng bông gòn chấm th/uốc cũng như muốn đ.â.m thẳng vào vết thương.
Tôi đ/au tới mức kêu la inh ỏi.
“Đầu óc cậu có vấn đề à?! Nói linh tinh cái gì thế? Cậu là Omega chắc?”
Tôi tất nhiên không phải, nhưng cậu thì chưa chắc đâu nha.
“Tôi không phải. Nếu là thì làm sao để cậu sinh con cho tôi được?”
Thú thật là... tôi cố tình chọc em ấy chơi.
Bạch Hạc theo phản xạ cúi đầu nhìn bụng mình.
Tôi bị “sét đ/á/nh ngang tai”, lại theo thói quen đưa tay lên xoa bụng cậu.
Kết quả bị khóa tay, đ/è thẳng xuống giường.
“Ái da! Nhẹ tay chút!!!”