Bạn thanh mai trúc mã của tôi cặp với một cô bạn gái hơn cậu ấy mười tuổi.
Sợ gia đình không đồng ý, cậu ấy hỏi tôi phải làm sao.
Tôi nói: “Cậu cứ dẫn một người đàn ông về nhà trước, chuyện sau đó sẽ dễ xử lý hơn.”
Thế là cậu ấy dẫn tôi về gặp bố mẹ.
Kết quả… bố mẹ cậu ấy đồng ý luôn.
1
Hứa Tri Nhượng có gương mặt đủ để debut làm minh tinh, nhưng chưa từng yêu đương bao giờ.
Sau khi từ chối đến cô gái thứ n xin số liên lạc của mình, tôi hỏi:
“Xinh thế kia, sao cậu không thử?”
Cậu ta gác tay lên vai tôi, theo thói quen xoa xoa dái tai tôi, rồi với giọng hơi kỳ lạ hỏi ngược lại:
“Xinh… cậu thích kiểu đó à?”
Sau gáy tôi lập tức nổi cảm giác ngứa ngáy, rùng mình một cái, gạt tay cậu ấy ra.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy khóe môi cậu ta mím ch/ặt, hơi kéo xuống dưới.
Đây là biểu hiện Hứa Tri Nhượng đang tức.
Mà… tức gì cơ?
Tôi lại liếc nhìn cô gái kia một cái:
“Có ai lại không thích cái đẹp đâu?”
Ngay giây tiếp theo, tầm mắt bị chắn lại — gương mặt Hứa Tri Nhượng phóng to ngay trước mắt.
Gần đến mức tôi có thể thấy từng sợi lông mi tách biệt, và cả bóng phản chiếu của chính mình trong đôi mắt xanh lam của cậu ta.
“Vậy cậu thấy tôi đẹp không?”
Giọng mang chút u oán.
Tôi bốp một phát đặt tay lên trán cậu ấy.
“Nhiệt độ bình thường, không sốt mà. Hôm nay bị sao vậy? Một người đàn ông đường đường lại hỏi tôi cậu có đẹp không?”
Hứa Tri Nhượng cúi mắt xuống, giọng trầm trầm:
“Người tôi thích thích người đẹp. Ngoài mặt mũi ra thì hình như tôi chẳng có điểm nào hợp gu cô ấy cả.”
Hứa Tri Nhượng cao một mét chín lăm, thường ngày luôn lạnh nhạt, lúc này lại ủ rũ cúi đầu, trông hơi đáng thương.
Tôi vỗ vai cậu ta an ủi:
“Người ta chắc chắn là thích cậu mới ở bên cậu, lo vớ lo vẩn gì chứ.”
Ngay sau đó, tôi mới sực nhớ ra điều bất thường, tròn mắt nhìn cậu ấy.
“Khoan… khoan đã! Cậu vừa nói gì? Người yêu á?!”
“Bao giờ cậu có bạn gái vậy?!”
Đây là Hứa Tri Nhượng đó! Bạn thanh mai trúc mã sắt đ/á của tôi! Từ hồi cấp ba đã nhận vô số thư tình, lời tỏ tình nhiều đến đếm không xuể.
Vậy mà cậu ấy chẳng động đậy chút nào, mặc kệ tôi trêu chọc, cứ đơ ra như khúc gỗ chưa khai sáng.
Rồi quay sang liệt kê cho mấy cô gái cả trăm tác hại của việc yêu sớm, bảo họ nên tập trung học hành.
Giờ thì, đối diện với sự kinh ngạc của tôi, Hứa Tri Nhượng nhìn thẳng vào mắt tôi, khóe môi khẽ nhếch:
“Mới đây thôi. Là người tớ thích từ khi còn rất nhỏ, khó khăn lắm mới theo đuổi được.”
Tôi lại sốc, trong đầu lục tung đủ mọi gương mặt, không cái nào khớp cả.
“Thích từ nhỏ á?” Tôi lẩm bẩm không tin nổi.
Cậu ấy gật đầu.
“Khó khăn lắm mới theo đuổi được?”
Lại gật đầu, còn nói rất nghiêm túc:
“Từ nhỏ đã thích, x/á/c định là sẽ ở bên người ấy cả đời.”
Tôi với Hứa Tri Nhượng lớn lên cùng nhau, hầu như không rời nhau nửa bước, thế mà chưa từng nghe cậu ấy nhắc đến chuyện thích một cô gái nào.
Được thôi, giấu kỹ thật.
Quá là… thuần khiết.
Đang lúc tôi còn tiêu hóa đống thông tin này, câu tiếp theo của cậu ấy suýt làm tôi sặc.
“Nhưng cô ấy hơn tớ mười tuổi.”
“Tớ đã hứa với bố mẹ là tuần này sẽ dẫn cô ấy về ra mắt, nhưng sợ họ không đồng ý.”
2
“A Thụ, giúp tớ nghĩ cách đi.”
Hứa Tri Nhượng kéo tay áo tôi, đôi mắt xanh lam ánh lên vẻ c/ầu x/in.
Từ nhỏ cậu ấy đã như vậy, dường như biết mình đẹp, lợi dụng gương mặt này khiến tôi nuốt hết những lời muốn m/ắng vào bụng.
Tôi ho vài tiếng, tự thôi miên mình:
“Cậu đúng là không yêu thì thôi, yêu một cái là chấn động luôn…”
“Được, hơn mười tuổi thì hơn mười tuổi, miễn cậu thích là được, miễn cậu thích là được.”
Trần Ngôn Thụ, phải hiểu sở thích người khác, tôn trọng lựa chọn của họ.
Huống chi đây còn là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, nếu mình không hiểu thì ai hiểu?
Nhưng rồi tôi lại nghĩ đến mẹ Hứa Tri Nhượng.
Một quý bà người Pháp nóng tính.
Nếu Hứa Tri Nhượng dẫn về thật, biết đâu bà ấy sẽ đ/á/nh g/ãy chân cậu ta.
“Thế này nhé, chúng ta đi đường vòng — cậu cứ dẫn một người đàn ông về trước, sau đó mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn.”
3
Kết quả, Hứa Tri Nhượng dẫn tôi về nhà.
Bố mẹ cậu ấy đồng ý luôn…
Đồng ý luôn.
Luôn.
Tôi nhìn vẻ mặt rạng rỡ của bác trai bác gái mà c.h.ế.t lặng.
Bác gái Hứa nhét vào tay tôi một phong bao lì xì dày cộp, còn hiền từ xoa đầu tôi, nắm tay tôi ngắm tới ngắm lui, cười không khép miệng.
Bác ấy nói tiếng Trung không lưu loát lắm:
“A Thụ, đây là 9999 coi như tiền đổi cách xưng hô. Con là do bác nhìn con lớn lên, thằng nhóc Tri Nhượng ở với con thì bác yên tâm.
Hai nhà ta cũng coi như hiểu rõ nhau rồi.”
Bác trai vốn điềm đạm, giờ cũng hồ hởi, giọng to hơn hẳn:
“A Thụ à, bác đã chuẩn bị tiền sính lễ rồi, hai đứa định bao giờ làm đám cưới đây?”
Không đúng, sao lại khác với kịch bản tôi nghĩ thế này?
Tôi chỉ định vì anh em mà xả thân, sao thoắt cái lại thành gả mình đi rồi?