14
Trần Triệt rất giữ lời, 10 giờ rưỡi đã rút khỏi tiền tuyến.
Nhưng vì giải quyết trận chiến quá nhanh, anh giải phóng tin tức tố quá mức, cơ thể quá tải.
Về đến nơi liền ngất đi.
Ngày thứ hai của kỳ mẫn cảm, anh tỉnh lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Anh nhìn tôi nghi ngờ: “… Vợ? Em sao thế?”
Tôi thở phào, ôm lấy n.g.ự.c mình đang đ/ập lo/ạn.
Tôi lao đến ôm ch/ặt anh.
Anh siết lấy tôi: “Sao vậy? Sợ đến vậy à?”
Tôi dí quang n/ão vào mặt anh.
“Ngày 26… ngày 26 sao?”
Anh trợn tròn mắt không tin được.
“Kỳ mẫn cảm của anh trễ một ngày. Tôi rất sợ. Tôi tưởng anh biến mất. Anh không biết tôi sợ đến mức nào đâu.”
Tôi bóp mạnh đùi mình, ép ra được vài giọt nước mắt.
Anh ngẩn người, rồi nheo mắt: “Em hôn Trần Triệt hay ngủ với anh ta rồi?”
Tôi hít sâu một hơi.
Sao anh thông minh thế này?!
“Chỉ hôn thôi.”
Anh bóp cằm tôi: “Tôi biết mà. Em mà diễn trò trước mặt tôi chắc chắn là có lỗi. Nhìn vào mắt tôi, nói thật — chỉ hôn?”
Tôi giơ tay thề: “Tôi thề. Với lại con còn nhỏ thế này, dù tôi có thèm thân anh, tôi cũng không làm gì được. Tin tôi đi.”
Anh ấn đầu tôi vào n.g.ự.c mình, thở dài: “Tôi tin em. Chuyện đột xuất, em không cố ý. Là Trần Triệt không biết x/ấu hổ, lỗi ở hắn, không phải em.”
Tôi gật đầu vài cái vào n.g.ự.c anh: “Anh ấy biết sự tồn tại của anh rồi.”
Anh khịt mũi: “Thì sao. Hắn có g.i.ế.c được tôi đâu.”
“Cơ thể anh bây giờ đặc biệt, phải đi kiểm tra sớm. Tôi đã liên lạc Trung tá Kỷ, anh ấy sẽ đến tiếp quản mặt trận. Xong chúng ta về.”
“Được.”
Không ngờ mọi chuyện lại càng rắc rối.
Sáng hôm sau, tôi phát hiện nhân cách thứ hai… vẫn chưa biến mất.
Tôi thì cứng người.
Anh thì vui đến mức muốn uống rư/ợu với tôi ăn mừng.
Cuối cùng, anh cốc ly bằng… hai cốc nước ấm.
“Nào nào, chúc mừng! Lần này cố gắng đoạt quyền hoàn toàn, để sau này chỉ có tôi, không có hắn.”
Nghe xong tôi choáng váng.
Nếu chỉ còn anh ấy, chẳng phải tự do của tôi mất sạch sao?
Chưa nói đến chuyện đất nước mất luôn chiến lực quan trọng.
Anh ấy chưa bao giờ ra trận.
Tất cả kiến thức tác chiến phải dạy lại từ đầu…
Nghĩ đến đây tôi phát cáu, nôn khan một cái.
“Sao thế? Khó chịu à?”
Tôi xua tay: “Không sao.”
Tức đến mức nôn rồi.
15
Ngày đầu tiên về từ chiến trường, tôi dẫn Trần Triệt vào Viện nghiên c/ứu.
“Giờ vấn đề là nhân cách gốc biến mất.”
Triệu Khải nhắm mắt tuyệt vọng.
Trường hợp của Trần Triệt là ca đầu tiên, không có gì tham chiếu.
“Có lẽ do lần bị tiêm tin tức tố nguyên chất trước đó. Trước mắt cứ kiểm tra tổng thể đã, sau đó mỗi ngày quan sát.
Sư huynh, sau này chắc phải phiền huynh theo sát Thượng tá.”
Tôi thở dài.
Tôi lại thành camera biết đi rồi.
Lần này, nhân cách thứ hai tồn tại suốt 5 ngày mới biến mất.
Khi Trần Triệt tỉnh lại, tôi đang đút cam cho anh ăn.
“Ăn miếng đi, chua lắm đó.”
Tôi nhét luôn một múi vào miệng anh.
Chua x/é lưỡi, nhưng ngon cực kỳ.
Trần Triệt nuốt mà mặt không đổi sắc.
Tôi thấy không đúng — chồng tôi chắc chắn sẽ nhè ra rồi gào rú.
“Anh là Trần Triệt?”
Anh “ừ” một tiếng.
“Ồ, tỉnh rồi thì ăn trưa xong đi họp. Thắng trận rồi, có tiệc mừng.”
“Lận Ngôn.”
Tôi nhai miếng cam cuối: “Gì?”
“Chúng ta kết hôn đi.”
Miếng vỏ cam rơi bịch xuống đất.
“Chọn ngày đi nhận chứng. Dù sao em cũng m.a.n.g t.h.a.i con tôi.”
Tôi giơ tay ngăn: “Không phải của anh.”
“Ồ, vậy làm xét nghiệm cha con. Nếu không phải của tôi thì tính như em nói.”
Tôi: …
“Kết hôn xong chúng ta cứ sống như trước. Tôi chỉ không muốn bỏ lỡ tuổi thơ của con, muốn mỗi ngày ở bên.”
“Vậy anh vì đứa nhỏ mà muốn kết hôn?”
Anh lắc đầu: “Không, vì em. Tôi thích em từ lâu rồi. Nhưng em luôn phản cảm với alpha, tôi không dám tỏ tình. Rồi mọi chuyện thành thế này… nhưng tôi không tham lam. Em cưới tôi là đủ.”
Tôi sốc nặng: “Anh nói… anh thích tôi?”
Anh gật đầu: “Tôi từng thử thăm dò, hỏi em thấy AB yêu nhau thế nào, em bảo ‘có bệ/nh’, chỉ BO mới hợp. Em chê alpha mất kiểm soát. Sau đó em nói có omega, tôi tưởng hắn đe dọa em, còn muốn c/ứu em khỏi ‘biển lửa’.”
Tôi: …
“Thế nên tôi chẳng để ý chuyện em ở với bản thể khác của tôi. Tôi chỉ muốn cưới em, bảo vệ em và con. Tôi thậm chí có thể sống cùng em với danh nghĩa bạn bè.”
Tôi nhìn gương mặt anh… đúng kiểu trà xanh đội lốt quân nhân, như thể đang nói tôi là đồ tệ bạc.
Thấy tôi im lặng, anh không ép: “Em suy nghĩ kỹ đi. Tôi không vội. Chỉ là… đây là cách duy nhất để tôi có thể ở cạnh em.”
Anh đi rồi, tôi ngồi đơ rất lâu.
Phiền thật.
16
Ngày tháng trôi mơ hồ.
Gần đây tôi thấy hơi đuối sức, cơ thể yếu đi.
Kiểm tra thì phát hiện đứa nhỏ cần tin tức tố của cha — và cần lượng lớn.
Thế là Trần Triệt dọn hẳn vào phòng tôi. Tôi ngủ giường, anh ngủ đất.
Một hôm, tôi tỉnh dậy trong lòng anh, là biết nhân cách thứ hai đã xuất hiện.
“Tỉnh rồi à?”
Tôi gật đầu, ngáp.
“Anh gọi bữa sáng rồi, lát nữa dậy ăn. Anh đi họp đây.”
Tôi vẫy tay: “Bye bye.”
Tối tan làm về, vào phòng thấy anh đang cầm cuốn sổ ngẩn người.
Tôi ngồi lên đùi anh: “Sao vậy?”
“Trần Triệt cầu hôn em?”
Tôi buột miệng: “Sao anh biết?”
“Hắn ghi hết vào đây, còn bảo tôi thuyết phục em cưới.”
Tôi định bước xuống, hơi lo và chột dạ.
Anh giữ tôi lại, ôm eo kéo tôi ngồi gần hơn.
“Lận Ngôn, đừng tưởng em giấu được anh.”
“Tôi giấu gì?”
“Em định sinh con xong là bỏ tôi đúng không?”
Tôi gi/ật mình.
Sao anh biết?!
“Từ đầu em chẳng hề muốn chịu trách nhiệm. Em chỉ muốn ngủ với tôi. Khi mang th/ai, em cố tình giữ lại, muốn một đứa con có huyết thống mạnh mẽ. Và sự xuất hiện của tôi đúng lúc cho em cơ hội.”
Anh nâng cằm tôi: “Nếu không phải bác sĩ nói con cần tin tức tố của tôi, có lẽ em đã giấu luôn chuyện có t.h.a.i rồi đ/á tôi đi.”
“Beta như em… tim lạnh lắm.”
Ủa, lại công kích cá nhân?
“Tôi cũng biết vì sao em đến làm trợ lý của tôi. Đường đường là Thiếu tướng phải chui sang làm camera giám sát tôi.”
“Nhưng tôi không bận tâm. Em đến vì lý do gì tôi không quan tâm. Em có yêu tôi hay không, tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ muốn biết… em có thể thương hại tôi một chút, kết hôn với tôi được không?”
Hả?!
“Tôi mỗi tháng chỉ xuất hiện tối đa năm ngày. Dù muốn chăm em và con, tôi cũng không làm được. Nhưng nếu kết hôn, tôi và Trần Triệt đều có thể ở cạnh chăm sóc. Mà hắn yêu em như vậy, sau này con sinh ra, em muốn ly hôn cũng được, hắn sẽ nghe.”
“Cho đứa nhỏ một thân phận hợp pháp. Dùng Trần Triệt để phục vụ chăm sóc em. Khi không cần nữa thì ly hôn. Được không?”
Tôi… hơi bị thuyết phục.
Nhưng: “Như vậy không công bằng với anh ấy.”
Anh đưa cuốn sổ: “Em xem đi. Hắn tình nguyện cả mà. Hắn sợ em cực khi mang th/ai, muốn ở bên chăm sóc. Hắn còn chấp nhận sau khi con ra đời sẽ hoàn toàn trở lại làm bạn.”
“Em coi như… thương hại hai tụi anh một chút, được không?”
Tôi tựa đầu vào vai anh.
Không phải… không được.
17
Hôm đó, anh dắt tôi đi đăng ký kết hôn.
Từ đó, tôi có hai người chồng thay phiên nhau phục vụ.
Cuộc sống chất lượng tăng vọt.
Sáng dậy có đồ ăn sẵn. Một ngày ba bữa do Trần Triệt lo hết, tôi chỉ cần ăn.
Tất cả việc nhà anh bao luôn, tôi chỉ việc ăn – ngủ – đi làm – về nhà – ngủ.
Cuộc đời tôi chưa bao giờ dễ chịu như vậy.
Ngày đứa nhỏ ra đời, Trần Triệt bế con vui đến sáng.
Tối đó anh nhìn đứa bé trong nôi, mỉm cười: “Nốt ruồi sau lưng bé y như em, dễ thương thật.”
Tôi mở to mắt.
Nốt ruồi sau lưng — sao Trần Triệt biết?
Chỉ nhân cách thứ hai biết!
Tôi trườn đến gần: “Anh… rốt cuộc là ai?”
Anh sững lại, rồi làm vẻ “à, quên mất”.
Tôi nổi nóng: “Quên gì mà quên? Anh là thế nào?!”
Anh bỏ luôn vẻ lạnh lùng trước kia.
“Vợ ơi, là anh đây.”
Tôi run người: “Ý anh là… anh đoạt quyền? Trần Triệt không còn nữa?”
Anh ngồi lên giường, kéo tôi vào chăn: “Không phải đoạt. Là dung hợp. Anh và hắn.”
Anh đắp chăn cho tôi: “Giờ phát hiện rồi thì anh nói luôn. Anh thích em từ 5 năm trước. Nhưng lúc tiếp xúc anh biết em không đời nào thích alpha. Nhưng anh thích em quá. Đêm nào cũng mơ em làm vợ anh.”
“Lần phân hóa thành S‑alpha, tinh thần anh hỗn lo/ạn, lấy mơ thành thật, tưởng em là vợ. Trong mơ anh không dám làm gì em, nhưng hôm đó tỉnh dậy thấy mình đã làm rồi… anh nghĩ phải chịu trách nhiệm.”
“Trong mỗi kỳ mẫn cảm của anh, chỉ có ngày thứ hai là tinh thần rối lo/ạn một chút, rồi mới tạo thành tình trạng như vậy.”
“Nhưng dung dịch tin tức tố nguyên chất của Lý Sâm lại chữa anh khỏi.”
Tay tôi run lên, “Vậy nên lần đầu cầu hôn thất bại, anh quay lưng một cái liền giả làm nhân cách thứ hai để cầu tiếp?”
“Ờ.”
Tôi tức đến mức túm gối ném vào anh, “Ờ cái gì, thế là lừa cưới đấy biết không?!”
Anh cười hề hề để tôi đ/á/nh, “Thì anh hết cách rồi! Không cưới nhanh là con sắp ra đời luôn rồi.”
“Vậy rốt cuộc bây giờ anh là kiểu gì? Nghiêng về tính cách nào nhiều hơn?”
Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Em muốn kiểu nào thì anh xuất hiện kiểu đó. Dù là anh hùng hay vô dụng, anh đều đổi được.”
Ờ, đúng là vẫn nghiêng về bản thể gốc nhiều hơn, nếu không đã chẳng gọi nhân cách thứ hai là ‘đồ vô dụng’.
Biết hết mọi chuyện rồi, tôi lại chẳng thấy muốn nghĩ ngợi nữa.
Dù sao mọi chuyện đã thành như vậy, cưới cũng cưới rồi, con cũng sinh rồi.
Có thêm một người hầu cũng tốt. Chẳng lẽ còn ly hôn được chắc?
18
Tháng thứ năm sau khi con chào đời, tôi vừa về nhà đã thấy con biến mất.
“Anh gửi sang chỗ mẹ anh rồi.”
Tôi cau mày: “Sao thế?”
Anh vòng tay ôm lấy tôi: “Đến kỳ mẫn cảm rồi… nhớ em… năm tháng rồi.”
Cả người tôi cứng lại.
Anh ôm tôi ngồi xuống mép giường, rồi vùi đầu vào vai tôi: “Làm ơn mà, vợ ơi.”
Tôi nhìn cổ áo anh đang mở, nuốt một ngụm nước bọt.
Đúng kiểu cố ý quyến rũ tôi.
Sáng hôm sau, tôi giơ bàn tay còn run run, chỉ thẳng vào cái bộ mặt tươi rói của anh mà ch/ửi:
“Quả nhiên, đám Alpha các anh đều là lũ bị d.ụ.c vọng điều khiển!”
( Hết )