03
Gì cơ? Anh ta có thể nhìn thấy tôi sao?!
Tôi và Kỳ Tu, một người một m/a, bốn mắt nhìn nhau.
Kỳ Tu vứt cái quần lên đầu chàng thư ký:
"Ra ngoài."
Chàng thư ký chẳng hiểu anh ta nổi đi/ên cái gì, vội vàng luống cuống chạy ra ngoài. Trong phòng giờ chỉ còn lại tôi và Kỳ Tu, một người một m/a.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh túm cả h/ồn ném lên giường.
"A Túc…"
Những dấu tay in trên làn da trắng đến gần như trong suốt của tôi.
Kỳ Tu thở nhẹ bên tai tôi, hỏi:
"M/a có phải làm gì cũng không hỏng không? Vậy giới hạn của em ở đâu? Tôi giẫm lên em như thế này, em có sướng không?"
Khoan đã… làm sao có người đến cả m/a cũng ngủ được?!
Tôi x/ấu hổ đến muốn độn thổ, định giơ tay đ/á/nh anh.
Không ngờ lại bị anh dễ dàng nắm ch/ặt cổ tay.
"Em đúng là đồ đi/ên, cẩn thận bị m/a bám đấy."
Kỳ Tu lại để lại một vết đỏ trên cổ tôi:
"Vậy thì cứ bám ch/ặt lấy tôi đi, ngay cả dương khí của tôi em cũng có thể rút hết mà."
Cút đi! Tôi cần dương khí của anh làm gì chứ?!
Oán khí trên người tôi đang dần cạn kiệt. Tôi ôm lấy cái eo gần như tan nát của mình, cố gắng giữ lại chút tự trọng cuối cùng.
"Không được nữa đâu, anh thế này… sẽ làm tôi ch/áy rụi mất."
Động tác của Kỳ Tu quả nhiên chậm lại.
Như thể đang cân nhắc xem lời tôi có bao nhiêu phần thật. Anh cúi mắt, tay vẫn giữ ch/ặt lấy eo tôi.
"Vậy thì em hãy vào giấc mơ của tôi, chúng ta lại làm thêm một lần nữa."
Gì cơ… đại ca, anh đúng là m/a q/uỷ!
---
04
Trên chân tôi bỗng dưng xuất hiện một chiếc vòng chân bạc.
H/ồn m/a như thả diều, bị buộc dây vào chân.
Không biết từ đâu, bố tôi tìm được cách đối chiếu ngày sinh tháng đẻ, rồi ghép tôi vào một cuộc hôn nhân âm phủ. Ông ấy đến tìm Kỳ Tu đòi tro cốt của tôi.
Đây là lần đầu tiên sau 8 năm ông ta hỏi han gì về tôi.
Lần đầu tiên đến, ông bị Kỳ Tu đuổi thẳng.
Lần thứ hai, ông dẫn người theo, nhưng vệ sĩ của Kỳ Tu rất giỏi, ông lại phải cụp đuôi bỏ chạy.
Lần thứ ba, ông lén lấy tr/ộm hộp tro cốt của tôi nhưng bị báo động làm cho h/oảng s/ợ, tay chân lóng ngóng làm tro rơi vãi khắp nơi.
Oán khí trên người tôi nháy mắt trở nên yếu ớt. Chiếc vòng chân trên cổ chân cũng không giữ nổi, rơi xuống nhẹ nhàng.
Tôi định nhân cơ hội này lẻn đi, nhưng không ngờ lại đụng ngay phải Kỳ Tu đang nghe tin chạy tới.
Nhưng giờ tôi chẳng sợ gì nữa, còn đắc ý nói với anh:
"Thực ra anh không cần nhớ nhung tôi làm gì. Ở âm phủ tôi có rất nhiều anh chàng m/a nam là chồng. So với họ, kỹ năng của anh thật sự quá tệ. Tôi sắp đi đầu th/ai rồi, anh ở lại luyện tập thêm đi nhé."
Kỳ Tu tức đến mức gân xanh nổi đầy trán:
"Trì Túc, tốt nhất là em hãy cầu nguyện để mình nhanh chóng đi đầu th/ai, đừng để tôi bắt được. Nếu không thì…"
Tôi lè lưỡi trêu anh, rồi xoay người chui qua tường chạy mất.
---
05
Diêm Vương nhìn tôi một cái, liền đưa ra kết luận:
"Trường hợp của cậu , không thể đi đầu th/ai."
Tôi cuống lên:
"Tại sao?"
Diêm Vương không buồn ngẩng đầu, chỉ tay vào bụng tôi:
"Trên người cậu dương khí tỏa ra từ trong ra ngoài, mạnh đến mức khiến điện Diêm Vương của ta sắp thành điện Hợp Hoan rồi, ai dám nhận cậu đây?"
Tôi: "…"
Ch*t ti/ệt thật! Đều là lỗi của Kỳ Tu, đồ cầm thú ngay cả m/a cũng không tha!
Nửa tháng sau, dương khí trên người tôi cuối cùng cũng biến mất.
Tôi lại đến tìm Diêm Vương. Lần này ông ta cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn tôi:
"Theo lý mà nói, dương khí không thể tan nhanh như thế. Với tình trạng của cậu , ít nhất phải mất bốn, năm năm mới hết được."
Dương khí biến mất là sự thật. Tôi không cam tâm, hỏi lại:
"Nhưng giờ trên người tôi đã không còn dương khí nữa mà?"
Diêm Vương dùng ngón út ấn vào bụng dưới của tôi, rồi nói:
"Đó là vì… dương khí của anh ta đã bị cậu hấp thụ, tập trung ở vị trí này… Âm dương giao thoa, tạo thành một cái… trứng."
06
???
Cái gì gọi là "có một quả trứng"?!
Tên m/a nam đầy mưu mẹo ở căn phòng bên cạnh lặng lẽ trôi tới gần tôi, làm tôi gi/ật mình đến mức sau gáy đ/ập thẳng vào góc bàn.
"Có trứng nghĩa là, cậu đang mang th/ai đấy."
Tôi: "..."
Muốn c.h.ế.t thật rồi.
Ở thế giới m/a q/uỷ không có luật bảo vệ việc sinh sản sao?
Tên m/a nam bảo, thật sự là không có.
Dù sao trước giờ cũng chưa từng có ai bi/ến th/ái đến mức làm cả m/a.
Tự dưng lại "đeo" một cái trứng, là chuyện gì thế này?
Thứ sinh ra không biết là người hay là m/a nữa.
Chỉ nghĩ đến việc sẽ có một tiểu q/uỷ trông giống hệt Kỳ Tu chạy theo tôi gọi "bố ơi", đầu tôi đã đ/au nhức cả lên.
Khoan đã... tại sao đầu tôi thực sự đ/au rồi?!
---
Cả người chao đảo, tôi đối diện với một đôi mắt tối tăm sâu thẳm đầy sát khí, cùng với môi trường xung quanh quen thuộc.
Ánh mắt Kỳ Tu dừng lại trên những vết đỏ trên cổ tôi.
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì anh đã nhét khăn vào miệng tôi:
"Thằng nào làm chuyện này với em? Chắc nó vắt kiệt em đến mềm nhũn rồi nhỉ?"
Ngón tay anh chạm nhẹ lên bụng tôi, ấn và xoa một cách không nặng không nhẹ, khiến tôi không thể đoán ra cảm xúc của anh qua đôi mày đang cụp xuống.
"Không phải..." Tôi cố gắng phát ra âm thanh, nhưng nước bọt tràn ra thấm ướt cả chiếc khăn.
"Là anh... là con của anh."
Kỳ Tu khẽ cười lạnh:
"Muốn g.i.ế.c tôi hả?"
"... Vậy cũng phải xem em có bản lĩnh hay không."
Khoan đã, đại ca, tai anh có vấn đề à?!
Tôi nghẹn ngào muốn nói thêm gì đó, nhưng chẳng phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh lấy từ két sắt ra một cây bút lông trông không đắt tiền.
Tôi nhớ cây bút này.
Đây là món quà sinh nhật tôi từng định tặng anh.
Ngày đó, Kỳ Tu mãi chẳng viết chữ đẹp được, tôi đã dùng số tiền tích góp từ việc vừa học vừa làm để m/ua cây bút này, giá hơn trăm tệ. Nhưng trên đường về, tôi bị xe đ/âm.
---
Kỳ Tu thấm ướt đầu bút, từng động tác vừa chậm rãi vừa ổn định, nhưng lại như đang tuyên án tử cho tôi.
Nhìn cây bút dần hướng về phía tôi, tôi đi/ên cuồ/ng lắc đầu từ chối.
Thế nhưng, tên cầm thú giả vờ lịch thiệp này, từ đầu đến cuối lại giữ vẻ bình tĩnh lạnh nhạt.
Ngay lúc ấy, từ khoảng không, từng giọt nước trong suốt bắt đầu nhỏ xuống, loang ra trên tờ giấy tuyên, như những bông mai đang nở rộ.
Nước mắt tôi đã sớm mờ đi.
Kỳ Tu như không có gì xảy ra, tiếp tục dùng bút chấm mực. Anh hỏi:
"Đau không?"
Đau, đ/au lắm... Bụng tôi có cảm giác nặng nề như muốn rơi xuống.