Một đàn em khá thân thiết với tôi buông lời trêu chọc.
Tôi cười gượng, bất lực nhìn cậu ấy.
Khi nhắn tin xin phép trong nhóm câu lạc bộ, mấy thành viên hướng ngoại đã hỏi tôi đi đâu. Tôi tiện tay đáp rằng đi đón bạn.
Ai ngờ lại khơi dậy sự tò mò của họ, cả đám đùa rằng tôi đi đón bạn gái. Tôi liền bâng quơ đáp: "Không phải bạn gái, mà là bạn trai nhé."
Bình thường, tôi vốn nổi tiếng là trai thẳng chính hiệu, ai nhìn vào câu đó cũng biết tôi đùa thôi, nên tôi chẳng bận tâm.
Nhưng lúc đó tôi lại quên tính một người.
Quên mất người mà tôi vẫn thường chạy đến tỏ tình, buông lời trêu ghẹo - Thẩm Tùy.
9
Giữa đám đông, ánh mắt tôi bất ngờ chạm phải ánh nhìn của cậu ấy, khiến tôi có chút sững sờ.
Hôm nay, ánh mắt của Thẩm Tùy nhìn tôi không giống những lần trước, không còn sự chán gh/ét hay lẩn tránh quen thuộc. Thay vào đó, lại xen lẫn… một chút hối h/ận và trách móc?
Ánh mắt đó thật kỳ lạ, thậm chí có thể nói là khó hiểu đến mức vô lý.
Nhìn thấy vậy, tôi chỉ cảm thấy bối rối, không biết phải giải thích thế nào.
Tôi lại chọc gì cậu ta nữa à?
Sao cậu ấy lại dùng ánh mắt kỳ lạ như vậy nhìn tôi?
Tôi không nhịn được lẩm bẩm trong lòng, nhưng rất nhanh, tôi đã bị cuốn vào cuộc trò chuyện sôi nổi với những người khác, nên hoàn toàn gạt bỏ phản ứng kỳ lạ của Thẩm Tùy ra khỏi đầu.
Cũng vì vậy, tôi không nhận ra ánh mắt nóng bỏng, đầy phức tạp vẫn dõi theo mình từ phía sau.
Cậu ấy nhìn tôi rất lâu, cuối cùng như chấp nhận thỏa hiệp, nhẹ nhàng thốt ra một câu:
"Thôi vậy."
Nhưng giọng nói quá nhỏ, chỉ trong chốc lát đã bị nhấn chìm trong sự ồn ào náo nhiệt của căn phòng...
10
Đi chơi thì không thể thiếu trò chơi.
Sau khi ăn uống no say, mọi người bắt đầu tổ chức trò Truth or Dare.
Vì ra ngoài nghe điện thoại từ Tống Hoài báo bình an, tôi lỡ mất màn khai màn của trò chơi.
Khi quay lại, trò chơi đã bắt đầu, căn phòng tràn ngập tiếng hò reo phấn khích.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thẩm Tùy – chàng trai thanh tú và lạnh lùng ngồi ở trung tâm.
Chủ tịch câu lạc bộ đứng dậy, đưa cho cậu ấy một chồng thẻ bài.
"Đến lượt cậu rồi, Tùy ca, chơi thì phải chịu. Chọn một lá đi."
Trên khuôn mặt của Thẩm Tùy không chút sợ hãi, vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Nhưng đúng lúc tôi bước vào, cậu ấy bất chợt ngẩng mắt lên, ánh nhìn nóng bỏng chạm thẳng vào tôi khiến tim tôi khẽ lỡ một nhịp. Không hiểu sao tôi lại quay đầu đi theo phản xạ.
Bên tai, tiếng trò chuyện vẫn tiếp tục vang lên.
"Tùy ca, cậu rút được gì thế?"
Chàng trai được hỏi im lặng hai giây, sau đó cất giọng lạnh nhạt:
"Chọn một người gần nhất để hôn trong 5 giây."
Vừa dứt lời, xung quanh lập tức bùng n/ổ tiếng xôn xao, mọi người đều trở nên phấn khích.
Nhưng đa số không trông mong gì, vì ai cũng biết tính cách lạnh nhạt của Thẩm Tùy. Không ai nghĩ cậu ấy sẽ chọn hôn ai, mà sẽ chọn uống rư/ợu ph/ạt thay vì thực hiện thử thách.
Ban đầu, tôi chẳng hứng thú gì, nhưng nghe đến đây, á/c ý trong lòng lại trỗi dậy, nhắc nhở tôi mục tiêu chính của buổi tụ tập này – làm Thẩm Tùy khó chịu.
Đảo mắt một cái, tôi lập tức nảy ra ý tưởng.
Mở WeChat, tôi nhanh tay gõ vài dòng tin nhắn chọc ghẹo gửi đi:
"Anh ơi, chọn em đi."
"Miệng em siêu hợp để hôn luôn đó."
"Hôn nát môi em đi! Làm em khóc luôn!"
Gửi xong, tôi ngẩng đầu lên, vừa kịp thấy cảnh Thẩm Tùy cúi đầu nhìn tin nhắn.
Dưới ánh đèn mờ, nét mặt cậu ấy không rõ ràng, nhưng chắc chắn là đang tức gi/ận.
Khóe môi tôi không kìm được cong lên, vừa định tận hưởng cảm giác hả hê vì làm cậu ấy khó chịu, thì bất ngờ ánh mắt tôi chạm phải đôi mắt sâu thẳm của cậu.
Ngay lập tức, tôi nghe thấy tiếng bước chân.
Cậu ấy đang đi về phía tôi.
Cậu ta... định làm gì?
Tôi ngẩn người, nghĩ đến tin nhắn vừa gửi đi, đầu óc nhanh chóng sáng tỏ.
Cậu ta định tìm mình tính sổ?
Nghĩ đến khả năng này, tôi không hề sợ hãi mà còn ưỡn ng/ực, tỏ vẻ không e ngại.
Dù sao cũng đông người thế này, cậu ta chẳng lẽ đ/á/nh c.h.ế.t tôi được sao?
Khi Thẩm Tùy dừng trước mặt tôi, tôi giả vờ ngây ngô hỏi:
"Có chuyện gì thế, Tùy ca, có việc gì..."
Chữ "không?" còn chưa kịp thốt ra, tôi đã thấy cậu ấy cúi đầu.
Ánh mắt tôi lập tức bị bóng tối bao phủ, ngay sau đó, đôi môi của tôi bị một đôi môi khác phủ lên.
Hơi thở nóng bỏng giao hòa một cách đầy ám muội.
Tim tôi như lỡ một nhịp, tai vang lên một tiếng "ầm" dữ dội.
Tôi trợn to mắt, nhìn gương mặt phóng đại trước mặt mình, toàn thân cứng đờ.
Xung quanh lập tức bùng n/ổ tiếng hò hét náo nhiệt.
"Ôi trời, hôn rồi kìa!"
"Tùy ca hôn Kỳ ca rồi!"
"Trời ơi, quá ngọt luôn!"
...
Nhưng tôi không nghe thấy gì cả, chỉ nghe được tiếng tim mình đ/ập lo/ạn nhịp.
Dường như một thế kỷ trôi qua, Thẩm Tùy mới rời môi khỏi tôi.
Yết hầu của cậu khẽ chuyển động, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào tôi.
Sự mềm mại trên môi vẫn chưa kịp tan biến, tôi vô thức đưa tay lên chạm vào.
Khi ấy, cơn gi/ận dữ trong lòng chợt bùng lên.
"Thẩm Tùy, cậu... đây là lần đầu tiên của tôi..."
Chữ "hôn" còn chưa nói hết, cậu ấy bất ngờ tiến gần hơn, hơi thở ấm áp phả vào tai tôi.