Cửa kính hạ xuống — là Lục Dục.
【Cười vỡ bụng, đoạn “vả mặt” đến rồi!】
【Tên pháo hôi bị đ/á/nh, miệng vẫn còn đòi m/ắng nam chính cơ!】
Nước mắt tôi rơi lã chã:
“Lục Dục… c/ứu tôi…”
Chiêu này trước đây luôn hiệu nghiệm.
“Dựa vào đâu?”
Anh đáp hờ hững.
Cuối cùng, Lục Dục cũng xuống xe, châm một điếu th/uốc.
Anh không lập tức c/ứu, mà đứng nhìn tôi như một trò hề.
Chờ đến khi tôi ôm c.h.ặ.t c.h.â.n anh, giọng nghẹn ngào:
“Lục Dục, dù anh không còn thích tôi nữa…”
“Nhưng… lần này, làm ơn… bảo vệ tôi được không?”
Tôi nghẹn ngào:
“Trước đây chúng ta cùng đi thăm bà ngoại anh, anh nói sẽ mãi mãi đối xử tốt với tôi…”
【Đồ trơ trẽn, giờ lại bày ra chiêu “gợi lại kỷ niệm cũ” để tống tình kìa!】
【Thẩm Nhạc đúng là đỉnh cao của trò “đạo đức giả”.】
Sau khi lên xe, tôi thấy Lục Dục lạnh lùng như băng giá.
“Vậy… chuyện anh đính hôn với Diêu Bạch là thật à?”
Lục Dục khựng lại, rồi nhìn tôi:
“Là cậu bỏ tôi.”
“Chẳng lẽ tôi không được quyền sống tiếp?”
Tôi cắn môi:
“Anh từng nói sẽ không bao giờ đòi chia tay cơ mà…”
“Xin lỗi, nhưng tôi không thích hạ mình.”
Lục Dục quay sang, giúp tôi thắt dây an toàn.
Tôi nín thở.
Xong việc, anh như vừa sực nhớ:
“À… xin lỗi, quen tay giúp A Bạch thắt quen rồi.”
Tôi thấy anh vô thức sờ nhẹ lên nhẫn cưới.
Ngay sau đó, anh nhận điện thoại.
Giọng Diêu Bạch ngọt ngào vang lên từ đầu dây bên kia:
“Lục ca, lễ hôm nay không trọn vẹn, lần sau mình tổ chức lại nha~”
“Không sao đâu, từ từ cũng được.”
Tôi chưa từng thấy Lục Dục nói chuyện dịu dàng đến vậy. Đôi mắt anh cong cong ý cười.
“Trợ lý Lâm sẽ sắp xếp ổn thỏa. Em nghỉ ngơi đi.”
Sau khi dập máy, tôi thấy anh nhắn cho trợ lý:
【Lát nữa nhớ đấu giá hai món A Bạch thích, dỗ em ấy vui.】
Tôi không biết cảm xúc trong lòng là gì, chỉ thấy nghèn nghẹn đến đ/au.
7.
Suốt dọc đường về, tôi cảm nhận rõ ràng Lục Dục lạnh lùng hơn hẳn trước đây.
Hồi đó anh ấy cũng ít nói, nhưng ít ra vẫn dịu dàng với tôi.
Mỗi lần đều hôn tôi, gương mặt lạnh lùng nhưng lại ôm tôi rất ch/ặt.
“Lục Dục, tôi không còn nhà để về nữa.”
Anh im lặng, không mảy may động lòng.
Tôi chợt hiểu ra, tình cảm tưởng như mãnh liệt năm nào, cũng có thể theo thời gian mà phai nhạt.
Mới chỉ vài tiếng trôi qua, tôi đã không còn tự tin nữa rồi.
Tôi nhỏ giọng:
“Tôi có thể thay bộ đồ không? Toàn thân đều ướt, lạnh lắm.”
Tôi rùng mình, không biết có phải ảo giác không, hình như nhiệt độ trong xe ấm lên một chút.
Khi vào đến biệt thự nhà họ Lục, tôi kinh ngạc — nội thất nơi này giống hệt căn nhà cũ của tôi lúc trước.
Tôi nhớ lại những ngày sống trong căn phòng trọ ẩm thấp, Lục Dục từng nh/ốt tôi rất lâu vì tôi định rời bỏ anh, dùng tiền anh để theo đuổi tên thiếu gia giàu có.
Hôm đó, anh làm tôi rất đ/au, tôi gào lên:
“Tôi gh/ét anh.”
Lục Dục mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống cổ tôi, thì thầm:
“Anh sẽ trở nên giàu có... Em đợi anh được không?”
“Tiểu Bảo, xin em đấy... Đừng yêu người khác…”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn ánh nắng len qua khung cửa sổ.
Bình luận bắt đầu xuất hiện.
【Pháo hôi đừng tưởng bở, nam chính chỉ là đang hoài niệm thôi.】
【Có giỏi thì mở mắt ra mà xem, xung quanh đầy hình ảnh của Diêu Bạch đấy.】
Tôi tắm xong, người giúp việc đưa tôi bộ đồ — size quá nhỏ, rõ ràng là của Diêu Bạch.
Yêu hay không yêu, đều nằm ở chi tiết.
Lục Dục và tôi, thật sự đã trở thành người xa lạ.
Tôi cúi đầu uống nước, vô thức nhìn quanh phòng — khắp nơi là ảnh của Diêu Bạch, cả những món đồ cậu ta từng thích, đặt ngay vị trí nổi bật nhất.
Còn đồ của tôi?
Không có lấy một dấu vết.
8.
Dù sao cuối cùng, anh vẫn cho tôi một phòng ngủ.
Nhưng mấy ngày liền, biết tôi ở đây, anh không hề về nhà.
Cho đến đêm mưa bão hôm đó — kiểu thời tiết tôi luôn sợ.
Không ngờ, Lục Dục lại trở về.
Ánh trăng nhàn nhạt, anh từ từ bước đến, gương mặt lặng như nước.
Anh bế tôi lên giường, định áp người lên.
Anh quỳ xuống, nắm lấy chân tôi, lồng từng chiếc tất:
“Sàn lạnh.”
Giọng anh trầm, khàn, rồi cúi người ép tôi xuống, siết ch/ặt cổ tay tôi.
“Anh nhớ em, bảo bối.”
Tim tôi chấn động.
Anh cúi mắt, ánh nhìn mềm mại như nước.
Anh hôn nhẹ lên khóe môi tôi, mùi rư/ợu thoang thoảng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh lẩm bẩm:
“Diêu Bạch…”
【Cười c.h.ế.t mất, đừng tưởng anh ấy động tình, rõ là uống say nhận nhầm người!】
【Nam chính trong lòng chỉ có thụ bảo thôi nha!】
Toàn thân tôi lạnh toát, nước mắt lăn dài, tôi giơ tay t/át anh một cái.
“Tỉnh lại đi!”
Lục Dục gi/ật mình tỉnh táo, không nói một lời, quay đầu rời khỏi phòng.
【Đúng chuẩn! Nam chính cực kỳ dứt khoát, không có tình cảm gì với pháo hôi cả!】
【Tên này còn mơ tưởng nam chính đ/au lòng cơ!】
Tôi ném mạnh cốc thủy tinh về phía bóng lưng anh.
“Lục Dục! Tôi gh/ét anh!”
Anh khựng lại, tay bám lấy khung cửa, đ/ốt ngón tay trắng bệch.
Giữa đêm đen, anh châm một điếu th/uốc khác.
“Không thích chỗ này, thì mời cút đi.”
9.
“Tôi thích!”
Tôi ôm lấy lưng anh:
“Lục Dục, làm bạn trai tôi lại đi, được không?”
Anh đứng hình.
“Đừng làm lo/ạn.”
“Tôi không làm lo/ạn!”
Tôi dùng chân đạp vào ống quần anh:
“Anh nghĩ anh giàu rồi thì không cần hầu hạ tôi nữa à?”
Tôi gào lên:
“Làm chó của tôi tiếp đi, được không?”
“Thẩm Nhạc, là cậu bỏ tôi trước.”
Tôi chột dạ — nhiệm vụ trước đúng là làm quá tuyệt tình.
Hệ thống an ủi tôi:
【Không sao, dù sao nam chính cũng không chọn cậu đâu. Cậu chỉ cần đóng vai bị đ/á/nh mặt thôi.】
Tôi không biết x/ấu hổ nói:
“Tôi muốn anh lại rồi, Lục Dục, quay về với tôi đi.”