Tôi Vô Tình Xuyên Thành Pháo Hôi Thụ Trong Truyện Đam Mỹ

 

Tôi đã giam giữ ba đại lão phản diện.

 

Kết cục cuối cùng chính là bị ba người họ liên thủ nghiền xươ/ng thành tro.

 

Để bảo toàn tính mạng, tôi đã trốn chạy trong đêm.

 

Nhưng rồi lại bị bắt trở về, bị giam giữ trong biệt thự theo cách y hệt.

 

1

 

Thân phận của nguyên chủ là con út của nhà tài phiệt giàu nhất Bắc Kinh, tính cách ngang ngược, vô lý.

 

Vì tham sắc ba đại lão phản diện, hắn đã b/ắt c/óc họ về biệt thự ngoài thành.

 

Thời điểm tôi xuyên đến không được thuận lợi cho lắm.

 

Đó chính là lúc ba đại lão vừa thức tỉnh.

 

Để giữ mạng, tôi đặt vé máy bay trốn ra nước ngoài ngay trong đêm.

 

Trước khi đi, với chút lương tâm cuối cùng, tôi đích thân đi thả họ ra.

 

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc không thể tin nổi của họ, tôi không ngừng xin lỗi.

 

“Thịnh Hoài, cậu lại định giở trò gì nữa đây?”

 

“Biết sai mà sửa, chẳng phải điều tốt nhất sao?”

 

Thậm chí tôi còn đích thân tiễn họ ra cửa.

 

Làm xong tất cả, tôi lên đường rời xa nơi này.

 

Xa bao nhiêu thì tôi không biết, nhưng rất nhanh sau đó tôi đã bị bắt lại.

 

Hôm đó, tôi đang tắm nắng ở nước ngoài thì bất ngờ bị một tấm vải đen phủ lên.

 

Tôi lập tức mất ý thức.

 

Khi tỉnh lại, tôi bị trói ch/ặt trên giường.

 

Mắt bị bịt kín, không nhìn thấy gì, chỉ toàn một màu đen đặc.

 

Chỉ còn tiếng xích sắt kêu leng keng khi tôi giãy giụa, khiến lòng tôi dâng lên nỗi sợ hãi.

 

Thính giác và khứu giác của tôi trở nên nhạy bén lạ thường.

 

Loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa.

 

“Thiếu gia, người ở bên trong, vẫn chưa tỉnh.”

 

Tiếng nói biến mất, tôi lại chìm trong nỗi sợ hãi.

 

Sau đó, bên tai vang lên tiếng bước chân chậm rãi.

 

Tiếng bước chân ngày càng gần, rồi dừng lại ngay bên cạnh, một mùi hương quen thuộc tràn vào mũi.

 

Mùi hương nhàn nhạt đặc trưng này khiến tôi lập tức nghĩ đến Thẩm Thời Ngộ, một trong những phản diện bị nguyên chủ giam giữ.

 

Xong rồi, hắn đến để trả th/ù tôi đây.

 

Cảnh tượng tôi trói hắn vẫn còn rõ mồn một.

 

Lúc đó, tôi ngồi trên xe, thấy hắn đi một mình trên đường, gương mặt u sầu, khí chất đặc biệt ấy đã lập tức thu hút tôi.

 

Sau đó, tôi dùng chút th/ủ đo/ạn, cưỡng ép đưa hắn về biệt thự.

 

Đêm đầu tiên bị trói, hắn vùng vẫy dữ dội, miệng không ngừng nói: “Dám b/ắt c/óc tôi, cậu sẽ hối h/ận đấy.”

 

Tôi dựa vào gia thế hùng mạnh, dĩ nhiên chẳng thèm để tâm đến lời hắn.

 

Bây giờ, tôi thật sự hối h/ận rồi.

 

Một bàn tay lạnh ngắt bất ngờ vuốt lên má tôi, khiến tôi khẽ run lên.

 

Bàn tay lạnh lẽo ấy trượt từ má xuống cổ tôi, rồi bóp mạnh, lực siết ngày càng ch/ặt.

 

Giọng nói trầm thấp vang lên như rắn rít bên tai tôi, như chứa đầy th/ù h/ận.

 

“Thịnh Hoài, cậu biết tôi đã khổ sở tìm cậu thế nào không?”

 

Quả nhiên là Thẩm Thời Ngộ.

 

Hắn thật sự muốn lấy mạng tôi, tôi dần không thở được, ý thức bắt đầu mơ hồ.

 

Ngay khi tôi sắp ngất đi, hắn buông tay, tôi như được c/ứu sống, hít lấy hít để không khí trong lành.

 

Hắn quỳ trên giường, áp sát người tôi, rồi hôn tôi ngấu nghiến.

 

Trước mắt tôi chỉ là một màu đen, bản năng phản kháng, vô thức gọi tên hắn.

 

Nghe vậy, hắn khựng lại, sau đó bật cười khẽ.

 

“Tốt lắm, xem ra cậu vẫn chưa quên tôi.”

 

Hắn như đang dỗ dành trẻ con, thưởng cho tôi một nụ hôn.

 

Giây tiếp theo, tấm vải đen bị gi/ật mạnh, ánh sáng bất ngờ khiến mắt tôi không mở nổi.

 

Đợi đến khi thích ứng được với ánh sáng, tôi thấy Thẩm Thời Ngộ với vẻ mặt đầy thú vị đang ngồi trên người tôi.

 

Cuối cùng tôi cũng phải gánh chịu hậu quả, sớm biết có ngày hôm nay, tôi đã không làm vậy.

 

Thì ra, cảm giác bị b/ắt c/óc khó chịu đến thế, tôi cảm thấy vô cùng hối lỗi vì những lỗi lầm mình gây ra.

 

Tôi biết giờ nói gì cũng vô ích, nhưng vẫn muốn chân thành xin lỗi hắn.

 

Mắt tôi bắt đầu cay xè, nước mắt lưng tròng, tôi nói với hắn: “Xin lỗi.”

 

Không ngờ, Thẩm Thời Ngộ – người luôn thông minh và điềm tĩnh, lại bối rối khi thấy tôi rơi nước mắt.

 

Đầu ngón tay hắn run nhẹ, lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc mà!”

 

Tôi khẽ nức nở, Thẩm Thời Ngộ càng cuống cuồ/ng.

 

“Khi tôi bị cậu trói, tôi cũng đâu có khóc!”

 

Quả thật lúc đó hắn cực kỳ bình tĩnh, biết rằng vùng vẫy vô ích, còn bị tôi cưỡng hôn nên hắn im lặng không nói gì.

 

Dù là người từng làm chính trị, mưu lược đầy mình như Thẩm Thời Ngộ, nhưng giờ đây thấy tôi khóc, hắn cũng hoàn toàn bó tay.

 

Thẩm Thời Ngộ nâng mặt tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, trong đôi mắt ấy chứa đựng cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi.

 

Hắn rõ ràng nên h/ận tôi, nhưng sao giờ tôi lại thấy chút đ/au lòng trên gương mặt hắn?

 

“Thả tôi ra.”

 

Tôi kéo xiềng xích trên tay, tiếng xích sắt vang lên leng keng.

 

“Không đâu. Nếu tôi thả cậu ra, cậu nhất định sẽ chạy mất. Đến lúc đó, tôi lại chẳng biết phải tìm cậu ở đâu.”

 

Thẩm Thời Ngộ gần như không cần suy nghĩ mà từ chối thẳng.

 

Hắn cúi xuống hôn tôi, nuốt chửng mọi lời tôi định nói.

 

2

 

Tôi bị Thẩm Thời Ngộ hôn đến mức đầu óc quay cuồ/ng, quần áo không biết bị hắn cởi ra từ lúc nào.

 

Bàn tay to lớn di chuyển khắp người tôi, nơi hắn chạm đến đều lạnh toát, nhưng lại khiến tôi bừng lên cơn nóng trong người.

 

Khuôn mặt hắn vùi vào hõm cổ tôi, nhẹ nhàng mút lấy, cố tình để lại dấu ấn thuộc về hắn trên cơ thể tôi.

 

Thẩm Thời Ngộ bóp ch/ặt eo tôi: “Eo cậu thật thon, trước đây sao tôi không phát hiện nhỉ?”

 

Tôi cố gắng giữ tay hắn lại, không cho hắn làm bậy: “Đừng mà.”

 

Tay hắn không chịu yên phận, lần mò xuống dưới.

 

“Đừng cái gì chứ, rõ ràng là cậu rất hưởng thụ mà?”

 

Vừa chạm vào, tôi không kìm được bật ra ti/ếng r/ên khẽ.

 

“Không... không có.”

 

Giọng tôi mềm nhũn đến mức chính tôi cũng không nhận ra.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm