Trong một lần nghỉ trưa, hắn vừa đứng trong toilet vừa rít th/uốc để xả gi/ận.
Xui xẻo làm sao, lại bị Nghiêm Tư Minh bắt tại trận.
Điếu th/uốc run lên trong tay, hắn định theo phản xạ giấu ra sau lưng.
Đm! Mình sợ gì nó?
Tiêu Lục ưỡn n.g.ự.c lên, cố tình rít thêm một hơi thật dài trước mặt anh ta, rồi kẹp nửa điếu th/uốc trong tay, lững thững tiến đến gần.
Nghiêm Tư Minh mặt không đổi sắc, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một tên tội phạm tái phạm nhiều lần.
Tên “tội phạm” đứng trước mặt cười đểu, rồi bất ngờ vòng tay ôm cổ anh ta, trong lúc Nghiêm Tư Minh còn ngơ ngác, hắn ghé sát lại, nhả khói th/uốc thẳng vào miệng anh.
4
Nghiêm Tư Minh bị sặc đến mức ho sặc sụa. Tiêu Lục nhét điếu th/uốc còn lại vào tay anh, rồi nhanh chóng quay người, chạy ra chỗ vòi nước xúc miệng.
“Các cậu làm cái gì đấy?!”
Một tiếng quát lớn vang lên ngoài cửa — lúc này Nghiêm Tư Minh mới chợt nhớ, giờ này là lúc giáo viên chủ nhiệm đi tuần lớp.
Tiêu Lục chớp thời cơ, vốc nước tạt lên mặt cho ướt, rồi chỉ tay về phía Nghiêm Tư Minh tố cáo:
“Thầy ơi, em chỉ vào rửa mặt thôi, thì thấy cậu ta trốn trong này hút th/uốc!”
Thầy giáo nheo mắt nhìn cả hai, rõ ràng là không tin lắm.
Tiêu Lục tiếp tục:
“Thầy ngửi mà xem, miệng cậu ta toàn mùi th/uốc lá!”
Mặt Nghiêm Tư Minh đỏ lên đầy khả nghi.
Tội phạm non tay bị bắt quả tang, điếu th/uốc còn đang cầm trong tay, bằng chứng vật chứng đầy đủ, không phản bác, không phủ nhận. Đến giáo viên chủ nhiệm cũng không bênh nổi.
Tiêu Lục nhìn sang, mặt mũi hả hê, cảm giác trả được mối th/ù lớn, cực kỳ sảng khoái.
Nhưng thầy chủ nhiệm khẽ húng hắng ho, quay sang hắn nói:
“Trong thùng rác không chỉ có một điếu th/uốc. Tôi thấy cậu cũng có phần đấy. Cả hai viết bản kiểm điểm, chiều ra hành lang đứng học cho tôi!”
Tiêu Lục: “…”
Gài bẫy thành công nhưng lại dính đạn lạc, đúng là gậy ông đ/ập lưng ông.
Chờ thầy đi khuất, hắn đ/á mạnh vào thùng rác phát hả gi/ận.
Nghiêm Tư Minh vẫn đứng nguyên đó, suốt từ nãy đến giờ không thay đổi biểu cảm, như một pho tượng đ/á, chỉ có mắt là còn đang chuyển động, nhìn chằm chằm vào môi hắn — như đang suy nghĩ gì đó.
Tiêu Lục lúc này mới nhớ đến cái trò mình vừa làm, hơi x/ấu hổ, nhưng vẫn cố ra vẻ ngông nghênh:
“Nhìn cái gì? Mày là gái trinh à? Hôn một cái thì làm sao?”
Nghiêm Tư Minh không nói gì, chỉ liếc hắn một cái, rồi quay người đi mất.
Chiều hôm đó nắng gắt. Thường ngày ph/ạt đứng, Tiêu Lục sẽ tựa vào tường mơ màng ngủ gật, nhưng hôm nay đầu óc hắn tỉnh táo lạ thường.
Cách hắn hơn một mét, Nghiêm Tư Minh đứng phía ngoài cửa sổ, quay mặt về phía trong lớp, nhìn qua kính theo dõi bài giảng.
Từ giữa trưa cho đến lúc hoàng hôn, ánh nắng vàng cam hắt lên mặt nghiêng của chàng trai ấy. Anh luôn để tóc ngắn gọn gàng, đường nét gò má và quai hàm lộ rõ, gọn gàng và sắc sảo.
Tiêu Lục nghiêng đầu nhìn sang, bỗng phát hiện hốc mắt anh khá sâu, tròng mắt màu hổ phách, trong ánh sáng lơ lửng những hạt bụi mờ, như ẩn chứa cả một thế giới rộng lớn bên trong.
Hắn ngẩn người rất lâu, rồi quay đầu đi, lẩm bẩm:
“Xì, học với hành… có cần thiết phải chăm tới vậy không?”
Từ sau vụ đó, bao lần Tiêu Lục cố ý chơi khăm Nghiêm Tư Minh, kết quả luôn là tự mình gánh hậu quả. Thế nên nhiều năm sau, khi hắn lại tự rước họa vào thân, thì cũng chẳng quá ngạc nhiên.
Trong giới kinh doanh, lợi ích là trên hết.
Xét về phương án kỹ thuật và giá cả, Tập đoàn Tiêu thị không có lý do gì để không chọn công ty của Nghiêm Tư Minh.
Ngày ký hợp đồng, công ty tổ chức một buổi tiệc tối. Là người thừa kế tương lai của tập đoàn, lại là người phụ trách chính dự án, Tiêu Lục trở thành tâm điểm để mọi người nịnh bợ.
Mà hắn thì gh/ét nhất kiểu tiệc tùng thế này, chỉ vì một lý do — tửu lượng quá kém.
Bia nhiều nhất là hai chai, rư/ợu trắng một chén là gục, rư/ợu vang thì khỏi bàn — uống vài ngụm là chẳng còn biết mình bị Nghiêm Tư Minh lăn qua lăn lại ra sao.
Nghĩ đến đây, hắn nghiến răng liếc đối phương một cái.
Nghiêm Tư Minh đúng lúc đó đặt một chai rư/ợu lên bàn cạnh hắn, mượn cớ rót rư/ợu, khẽ cúi xuống sát tai thì thầm:
“Rư/ợu thật bị tôi đổ đi rồi, trong chai là nước khoáng.”
Tiêu Lục sững lại, đến khi hoàn h/ồn thì đối phương đã ôm ly đi sang bàn khác, tươi cười xã giao như chưa có gì xảy ra.
Hắn cau mày nhìn theo bóng lưng thẳng tắp kia.
Nếu không nhớ nhầm… thì hình như tửu lượng của Nghiêm Tư Minh cũng chẳng khá hơn hắn là bao.
5
Câu chuyện đó, Tiêu Lục biết được cũng là do chính một trò đùa á/c ý mà hắn tự nghĩ ra.
Sau vụ bị ph/ạt đứng, chẳng những hắn không trả được th/ù, mà không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy bạn cùng bàn là hắn lại thấy... bối rối. Đầu óc quay cuồ/ng, tim đ/ập thình thịch, luôn có cảm giác muốn né tránh.
Mẹ kiếp, chắc chắn là vì mình càng gh/ét hắn hơn rồi!
Tiêu Lục thấy tình trạng này không ổn, phải nghĩ cách dạy cho đối phương một bài học nhớ đời mới hả gi/ận.