5

 

Tôi bỗng thấy người mình nặng trĩu — không biết từ lúc nào, Lâm Thư Hàng đã trèo lên giường tôi.

 

Hắn lật chăn ra, đôi mắt đào hoa lấp lánh của hắn nhìn thẳng vào tôi.

 

Tiếp đó... c.h.ế.t tiệt! M/áu mũi vừa ngừng lại lại bắt đầu tuôn.

 

Lâm Thư Hàng khựng lại trong chốc lát, rồi theo ánh mắt tôi cúi đầu nhìn — dây áo choàng ngủ của hắn đã bung từ bao giờ. Khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười tà.

 

Trong bóng tối, có gì đó mềm mềm được nhét vào tay tôi, vẫn còn vương nhiệt độ từ tay hắn.

 

“Khăn giấy.”

 

Tôi còn đang đơ người thì hắn đã nhanh như chớp chui vào chăn tôi.

 

“Tôi giúp cậu.”

 

“Giúp? Giúp cái gì?”

 

Hắn nhìn tôi sâu lắng, rồi cúi đầu chui hẳn vào chăn. Một bàn tay nóng rực áp lên thắt lưng tôi.

 

Tôi vùng vẫy định tránh, nhưng vừa chạm phải hắn, cả người lại run lên như bị điện gi/ật.

 

Ch*t thật... đã vào thu rồi, sao người hắn vẫn nóng thế?

 

Lâm Thư Hàng càng lúc càng sát lại, gần như dán cả người lên tôi. Tôi hoảng đến run gan.

 

“Cậu làm cái gì đấy?”

 

Thay vì trả lời, hắn giữ lấy tay tôi, giơ lên khỏi đầu, rồi đ/è cả người lên tôi.

 

Tôi vừa định la to thì hắn bịt miệng tôi lại, thì thầm bên tai một câu cực kỳ khốn nạn:

 

“Nhuận Nhuận, cậu cũng đâu muốn người khác nhìn thấy cậu lúc này nhỉ?”

 

Sau đó hắn buông tay tôi ra, nhưng tôi chỉ có thể há mồm thở dốc, không thốt nên lời.

 

Lâm Thư Hàng hài lòng cười khẽ.

 

Tôi nhắm ch/ặt mắt, trong lòng nh/ục nh/ã, để mặc hắn làm gì thì làm.

 

“Mở miệng ra.”

 

Tôi không nhúc nhích, hắn cũng không tức gi/ận.

 

Giây tiếp theo, hai cục giấy được nhét vào lỗ mũi đang chảy m/áu, hai tay tôi bị kéo ra sau lưng, buộc ngón giữa lại bằng dây chun.

 

“Giữ tay trên đầu, lát nữa m.á.u mũi sẽ tự ngừng.”

 

Trán bỗng thấy mát lạnh: “Nước hoa kim ngân, người trẻ hay bốc hỏa, tí uống để giải nhiệt.”

 

Tôi tiếp tục giả ch*t.

 

Thấy tôi vẫn không phản ứng, hắn lại buông một câu:

 

“Mũi bị bịt rồi, không há miệng thì nghẹt c.h.ế.t đấy.”

 

AHHHHHH! Không nhịn nổi nữa rồi!

 

Tôi bùng n/ổ vì x/ấu hổ, tức gi/ận và cả cảm giác mình ảo tưởng tình cảm:

 

“Lâm chó, buông bố mày ra!”

 

Tiếc là sức phản kháng vô dụng, lại bị hắn trấn áp bằng vũ lực.

 

Hu hu, đồ khốn!

 

Tôi ôm ch/ặt chăn, khóc không ra tiếng.

 

Hừ! Không thèm giới thiệu đối tượng cho nữa! Ế suốt đời đi, đồ chó ngáo!

 

6

 

Hôm sau tôi dậy rất sớm, gội đầu, tắm rửa, bôi sữa dưỡng thể. Miệng vô thức hát ngân nga vui vẻ.

 

Trên mạng nói con gái thích con trai sạch sẽ thơm tho mà.

 

Liếc mắt thấy Lâm Thư Hàng đang nằm chơi game trên giường, tôi nhớ lại sức hút “kỳ lạ” của hắn trong giới nữ, do dự một hồi rồi vẫn đưa cổ tay ra trước mặt hắn:

 

“Ngửi thử xem, thơm không?”

 

Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng ngoan ngoãn ghé sát lại. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên da tôi khiến tim tôi r/un r/ẩy.

 

Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng, làm nhịp tim rối lo/ạn.

 

Tôi hoảng hốt rụt tay lại, ôm n.g.ự.c thủ thế phòng vệ.

 

Lâm Thư Hàng cười nhẹ, ánh mắt đắm đuối đầy lưu luyến.

 

Thấy tôi nhìn hắn chằm chằm, hắn khẽ hé đôi môi đỏ, thè lưỡi l.i.ế.m môi một cách câu dẫn.

 

Hành động đó chẳng cần lời giải thích.

 

Đậu xanh... không lẽ thằng này ế lâu quá hóa bi/ến th/ái rồi?

 

Tôi ôm mình ch/ặt hơn một chút.

 

Nhưng ngẫm lại, cũng không thể trách hắn.

 

Haizz... tất cả là do tôi hấp dẫn quá thôi.

 

Tôi cảnh giác nhìn hắn, nghiêm túc đe dọa:

 

“Lâm Thư Hàng, tránh xa tôi ra! Tôi có vợ rồi đấy! Dù cậu có đẹp trai đến mấy, giở hết chiêu trò ra quyến rũ tôi, tôi cũng không phản bội vợ mình đâu!”

 

Hắn cười càng tà, ánh mắt hứng thú:

 

“Ồ? Thật không?”

 

Vừa nói, hắn lật chăn, để lộ nửa thân trên rắn chắc, rồi từ từ bước lại gần.

 

Tôi hoảng lo/ạn che mắt lại, qua khe ngón tay vẫn thấy lấp ló 8 múi cơ bụng, vòng eo gợi cảm.

 

Ực. Tôi nuốt nước bọt theo phản xạ.

 

Đáng ch*t... đúng là một con công đực, lúc nào cũng phát sáng mê người.

 

Ngón tay tôi dần hé ra, khoảng cách giữa chúng ngày càng rộng.

 

Hắn càng lúc càng sát, tiếng dép lê "bẹp bẹp" vang lên trên sàn, như đang giẫm lên từng nhịp tim tôi.

 

Mùi hương của hắn tràn vào mũi, cổ họng khô khốc. Tôi nhắm mắt lại, cố kìm chế:

 

“Lâm Thư Hàng, mặc đồ vào! Đàn ông không được gần gũi nhau!”

 

Mất đi thị giác, các giác quan khác càng nhạy bén. Lâm Thư Hàng kéo tay tôi, đặt lên n.g.ự.c trái của hắn.

 

“Thình thịch... thình thịch...”

 

Tim hắn đ/ập trong lòng bàn tay tôi.

 

7

 

Bên ngoài ký túc, trưởng phòng lên tiếng:

“Có ai không? Mở cửa cái nào!”

 

Tôi như trốn chạy khỏi vòng tay của Lâm Thư Hàng, mở cửa ra.

 

“Ê lão Tư, sốt à? Mặt sao đỏ vậy?” Trưởng phòng lo lắng hỏi.

 

“Không sao đâu.” Lâm Thư Hàng chen lời trước.

 

“Mặt đỏ, thở gấp — dấu hiệu cảm cúm rõ ràng.”

 

Tôi đứng bên cố gắng điều chỉnh hô hấp, sợ bị lộ.

 

May mà trưởng phòng không đào sâu, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên bàn có hoa hồng và giấy hôn ước.

 

“Ô hô, lão Tư yêu qua mạng mà giờ gặp mặt hả?”

 

Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy bó hoa và tờ hôn thư, quên luôn chuyện ban nãy.

 

Tôi cười hạnh phúc, ánh mắt kiên định đầy thành khẩn:

 

“Ừ. Nhưng không phải bạn gái — là vợ chưa cưới.”

 

“Xời xời, vợ chưa cưới kìa~ nhìn cái mặt cậu kìa.”

 

Trưởng phòng nửa đùa nửa thật:

“Cẩn thận bị ‘thấy mặt là dập’ đấy.”

 

Lâm Thư Hàng đi ngang qua phía sau, không biết cố ý hay vô tình, đ/á lật ấm nước nóng của trưởng phòng.

 

“Sẽ không đâu.”

 

Giọng hắn nhỏ, tôi không nghe rõ.

 

Thấy tôi ngơ ngác, hắn lặp lại lần nữa, ánh mắt dịu dàng như nước:

 

“Sẽ không bị ‘dập’ đâu.”

 

Tôi càng thấy khó hiểu. Thằng này uống nhầm th/uốc à?

 

Không còn thời gian để thắc mắc, tôi liếc đồng hồ, ôm hoa chạy ra cửa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm