Bạch Diệp là người anh em tốt nhất của Thẩm Vũ Đồng khi còn sống.
Vì thế Thẩm Vũ Đồng rất ngại khi phải đòi số tiền này, anh ấy sĩ diện nhưng lại trọng tình nghĩa.
Nhưng tôi không quan tâm.
Để tôi tiêu đống tiền đó chẳng phải tốt hơn sao?
Tôi đi thẳng đến công ty của Bạch Diệp, xông vào văn phòng riêng của anh ta.
Bạch Diệp gi/ật mình: "Chị dâu?"
Tôi sửa lại: "Chị dâu cũ."
Nói xong, tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, vắt chân chữ ngũ, đưa tay ra.
"Bạch Diệp, đến lúc anh phải trả số tiền mình đã n/ợ Thẩm Vũ Đồng rồi.”
"Hả? Tôi n/ợ anh ta tiền?"
Thẩm Vũ Đồng ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, nhưng tiếc là Bạch Diệp không nhìn thấy anh ta.
Tôi vạch trần: "Trước đây anh m/ua nhà, thiếu 12 vạn tiền đặt cọc, Thẩm Vũ Đồng cho anh mượn 15 vạn, bảo anh trang trí cho tử tế, có đúng không?"
Bạch Diệp mặt tái mét.
"Ồ, đúng là có chuyện này, nhưng việc đã qua nhiều năm rồi."
"Sao, đã lâu rồi là không muốn trả nữa à?"
"Trả, đương nhiên phải trả, nhưng tôi n/ợ anh ta, sao phải trả cho chị?"
Anh ta cười gian xảo, "Hai người còn chưa kết hôn."
Tôi đã biết trước anh ta sẽ ra chiêu này.
Anh ta nói lý lẽ với tôi, nếu tôi cũng nói lý, số tiền này coi như không đòi được.
Thế là tôi đột nhiên giơ hai tay lên, làm rối tóc, rồi kéo dây áo trên vai phải xuống.
Bạch Diệp: "Chị làm gì thế?"
Thẩm Vũ Đồng: “Em đang làm gì thế?"
Còn tôi thì cao giọng: "Mọi người ơi! C/ứu với!"
Tôi đẩy tung cửa văn phòng anh ta.
Cả phòng làm việc đổ dồn ánh mắt nhìn sang.
"Bạch Diệp n/ợ tiền không trả, còn định cưỡ/ng hi*p tôi!"
Bạch Diệp hoảng hốt: "Chị vào trong đi, đừng la hét!"
"Tôi cứ la! Tiền của người ch*t anh cũng n/ợ, vợ anh em anh cũng động vào! Anh không biết x/ấu hổ rồi à?"
Tôi đứng giữa phòng hét lớn:
"Mọi người đều nghe thấy rồi chứ, giám đốc Bạch của mấy người n/ợ chồng tôi mười lăm vạn, ba năm rồi!"
Thẩm Vũ Đồng mặt mũi ngơ ngác:
"Chồng?"
Ôi, anh ấy vẫn ng/u ngốc như thế.
Tôi đang ăn vạ đây, bạn trai hay chồng có quan trọng gì?
Trong phòng làm việc, không ai lên tiếng, họ đều không muốn đắc tội giám đốc Bạch.
Thế là tôi càng lấn tới.
"Sau khi chồng tôi ch*t, tôi đ/au lòng tột độ rồi mất việc, bây giờ phải sống một mình trong sự nghèo khổ, cơm cũng sắp chẳng có mà ăn."
"Mười lăm vạn, với giám đốc Bạch của mấy người chẳng là gì, nhưng với tôi, đó là cả mạng sống!"
Tôi càng nói càng thê lương, đến cả bản thân tôi cũng bị chính mình lay động, nước mắt không kìm được rơi lã chã từng giọt lớn.
Bạch Diệp tức gi/ận: "Dư Tiểu Đào, trước giờ tôi không biết chị là người như vậy!"
"Tôi là người như thế nào? Chồng tôi ch*t rồi! Tôi muốn lấy lại tiền của chồng tôi! Tôi là người như thế nào? Anh nói rõ đi!"
Tôi chỉ vào bờ vai lộ ra của mình.
"Anh không phải muốn nhìn sao? Nhìn cho đã đi! Tôi chỉ cần anh trả tiền!"
Lúc này, nhân viên trong công ty Bạch Diệp cũng không đành lòng, thì thầm bên dưới.
"Cô ấy tội nghiệp quá."
"Giám đốc Bạch đúng là quá nhẫn tâm."
"Lần này tôi đứng về phía cô gái này..."
Ngay lúc ấy, một người đàn ông trung niên từ văn phòng khác bước ra.
"Bạch Diệp, tôi nghe thấy hết rồi, trả tiền cho cô gái này đi."
Bạch Diệp oan ức: "Sếp, tôi..."
Người đàn ông trung niên lập tức quát m/ắng: "Còn muốn tôi nói lại mấy lần nữa? Đây là công ty! Anh thấy chưa đủ x/ấu hổ sao?"
Bạch Diệp oan ức tột cùng, giọng nói r/un r/ẩy: "Được... tôi trả!"
Tôi vừa khóc vừa hét: "Trả lại ngay bây giờ cho tôi!"
"Trả ngay bây giờ!"
"Anh mau chuyển khoản đi!"
"Được! Cho tôi số tài khoản!"
Thẩm Vũ Đồng đang lơ lửng bên cạnh gãi đầu, nhăn nhó nhìn cảnh này...
"Vợ tôi đỉnh quá."