Ngày đó nói quá rõ ràng.
Kết quả khi đi, Nguyên Kỳ dường như p h t đi/ên một thời gian.
Hắn tự nh/ốt mình trong cung suốt một ngày một đêm, rồi khi ngoài, lập tức lệnh Vân Nhi không thời hạn, điều đó nghĩa sẽ bị a m ữ suốt đời.
Ngay đó, vô số quà tặng và châu báu lần lượt đưa cung ta.
Ta không cho phép vào, nên đứng bên ngoài, cẩn thận nói:
“Có lẽ trước đây đã sai, nhưng bây giờ thực muốn bù Nghênh, cho một cơ hội nữa, đừng bỏ không?”
Hắn nói với vẻ mặt thật đáng thương, nhưng trái từng vì mà đ/ập rộn ràng ta, đã không còn cảm xúc gì nữa.
Không còn yêu, hóa lại chuyện nhàng vậy.
Nhưng Nguyên Kỳ thực đã đ ê n rồi, hoàn toàn không để tâm ả n h o Mạc quốc, khăng khăng muốn cưới ta.
Hắn nói: “Ta cùng n/ợ Vân Nhi. chỉ này dù làm Quý phi, cũng sẽ chẳng khác nào Hoàng hậu. Nghênh, đây nhượng bộ lớn nhất làm cho nàng.”
Đ n t ế chẳng thèm quan cũng không muốn nữa.
Cho bây giờ chưa động tĩnh cũng chỉ vì ngày cưới lại trùng với ngày đi.
Nhưng—
Người còn sớm hơn cả đại lại quân Mạc quốc.