10
Nhưng khi Cẩn Xuyên lần lần khiêu vũ ở giới hạn cuối cùng tôi, ôm lấy cổ tôi.
Một thì thầm trầm thấp từ lỗ tai chảy vào trái tim tôi:
“......Anh ơi….”
Cẩn Xuyên nhắm ch/ặt hai mắt đ/au vài phần, ngay cả môi run nhè nhẹ.
Trên trán mồ hôi không ngừng chảy xuống, giọt tiếp giọt.
Quả như đoán.
Người đang kỳ dục cùng đ/au đớn.
Em ấy không phải chống các phản ứng bản năng cơ thể mà còn phải cố hết sức để kiềm các xung về tinh thần.
Điều quả thật có chút khó khăn đối với đứa trẻ mười tám tuổi như Tiểu Xuyên.
Đặc biệt làm anh như còn không có biện pháp giúp em ấy.
Đây chính x/á/c đang làm khó em ấy.
Thời gian trôi qua mấy chục giây, Tiểu Xuyên chịu trăm ngàn đ/au như bị lý trí mình toàn đ/á/nh bại.
Cẩn Xuyên thường hoạt bát năng giờ phút ở lòng như đứa trẻ mềm mại.
Làm cho nào thấy liền không được muốn đi đến miếng, đương nhiên bao gồm cả tôi.
Bộ dáng Cẩn Xuyên bây giờ, thật khiến ta yêu mến.
Cái này, thật không nỗi nữa.
Kéo cửa tủ cái đã thấy được…th/uốc mà đã bị từ lâu.
Sau phen ghim vào cơ thể Cẩn Xuyên.
Thật sau, Cẩn Xuyên rốt cục dịu đi chút.
Cảm xúc vốn đang đ/è nén chuyển hơn chút.
Xem ra, th/uốc cố ý bị trước có chút hữu dụng.
Ít ổn định được Cẩn Xuyên.
Nhưng mà khi tỉnh táo bản thân ý tới dáng chật vật mình.
Em kỳ dục, không ngờ kinh khủng như thế.