Oanh, vô địch, hơn nữa hoàn toàn không lòng nhân mang thiên hạ sinh, sau khi quát xong, âm tạo thành gợn vô tận, những nơi đi từng tinh cầu tan nát, sinh tuyệt diệt.
Tình nào?
Thánh xa chạy tới huống, sau khi nhìn thoáng thì thân đổ, mất mạng.
Đại cấp thứ nhất đ/áng không tưởng tượng.
- Hàn, đi trận!
Huyền lần nữa, oanh, lúc tiếng gầm vọng phía.
Bành!
Vô số ngôi tung.
Đây vô gây nên, cố ý, vũ trụ trong vài phút.
Trong không xôi, đám xem, không dám tới gần chút nào.
Bọn cảm thấy tê m/a thần này?
Thật đ/áng hô to làm tinh cầu vỡ nát, lên... nát.
Sức to thế, đấy!
Thế mà, không duy nhất, sao?
Chỉ cổ, mới cục diện nhiều hiện, kết thúc, cục diện vậy đi không lại.
Nhưng mà, bây phát hư thực..
- Gia hỏa ai?
Có thầm thì.
- Hẳn Đế?
- lẽ vậy!
- th/ù với Hàn, cho nên bế quan tu luyện, xông lên nên tìm Hàn b/áo th/ù.
- nói thế, Hàn Nhân?
- sao?
- Nghĩ không ra.
- Nghĩ không bình thường, dù phần đều phong hào, tên.
- Cũng đúng.
- Nhưng mà, vì ta ấn tượng với cái Hàn?
- Ta vậy!
Các đều gật đầu, bây vậy thì vượt cấp độ bọn ứng phó, náo nhiệt, không dám tới gần, không ch.ết không biết.
Còn tốt là, bây tọa trấn, làm á/c, đương nhiên sẽ ch/ém gi*t.
Xèo, đúng lúc này, thấy vệt kim quang hiện, sau đó nam tử dáng thon g/ầy hiện.
Mặt mỹ ngọc, kinh người.
Đại thời, Phong!
- Ân?
Phá Phong nhìn nam tử hùng mặt, nhíu mày, làm cảm ứng được đối phương đế uy.
Nhưng vấn là, kì chúng duy nhất tại, làm khác?
- phương nào?
Phá Phong hỏi, biểu tượng vô địch, đương nhiên thong dong.
- Tiểu bối, muốn ch.ết sao?
Huyền uy nghiêm đ/áng nói, làm việc không phân thiện á/c, đều tình.
Phá Phong to:
- Ta là…
Bành!
Hắn chưa nói xong bị bay xa.
- Nói nhảm!
Huyền thu về, làm chuyện bé không kể.
Mẹ nó!
Các đều s/ợ.
Đại vào ngàn năm trước, bây đang đỉnh phong nhân sinh, chiến lực đạt tới đỉnh phong.
Thế mà, vô địch bị ta bay.
Tất cả mọi nhìn thấy rõ ràng, trong tinh không lưu đế huyết.
Trời ạ, không bay, thậm chí nặng Phong Đế.
Bọn không sợ sao?
Đó kinh khủng cỡ nào
- Ai!
Có tiếng thở truyền đến, tận chân trời gần ngay mặt.
Các đang nghi ngờ, thấy bóng đột nhiên hiện, đó nam tử mươi tuổi, mà trong nam tử trọng thương.
Người bị Phong Đế!
A, trẻ tuổi ai? Thế mà bắt được Phong bị bay ngoài.
- Hàn, rốt cục hiện!
Huyền quát.
Lăng Hàn nhạt tố Sinh Mệnh tuôn ra, trong nháy mắt chảy khắp thân Phong khỏi hẳn.
- A...
Phá Phong tỉnh ngạc nhiên.
Tình đường đường bị kích bay, bị trọng thương!
Làm chứ?
Thiên hạ danh vô địch, vì bị trọng thương?
Hơn nữa, không trọng sao, khỏi hẳn?
Hắn đưa mắt nhìn sang Hàn, lần nữa.
Lại Đế!
Khốn kiếp, xảy chuyện gì?
Hắn không tin được, thiên hạ không sao, chạy người, hơn nữa hơn người.
Lăng Hàn thu nhìn về phía Đế:
- nên tiếp tục bế quan.
- Ha ha ha ha!
Huyền cất tiếng to.
- Thế uy hϊế͙p͙ bản sao?
Lăng Hàn cười:
- Ta nói sự thật.
- Đến, chúng ta tái chiến!
Huyền bộc phát chiến ý đ/áng oanh, tức đ/áng bộc phát.
Phá Phong cảm thấy ng/ực thở, mở to mắt nhìn, vẫn không tin nổi.
Hắn đường đường mà không cản nổi ta?
Trời, làm chịu nổi!
Lăng Hàn vung lên, ném Phong xa, sau đó nhìn sang Đế:
- Lại đi vực sâu nguyên thủy trận!
- Không gian!
Huyền lao tới tấn công Hàn.
Oanh, quyền mang theo lực ủng tới, tinh cầu gần đó đều đổ.
- Bái kiến Đế!
Các hành lễ với Phong cho dù đột nhiên thấp đi lớn, vẫn cao cao thượng bọn dám thường sao?
Phá Phong không quan bọn nhìn về phía trước, mặt lộ hiểu.
Tại vậy?
Không, nói tới mức này?
Hắn mặt này, không gì hài tử yếu.
Hắn mở to mắt quan sát, nhìn hình ảnh vô địch chiến đấu, thề, sau trận chiến này, nhất định bế quan gia tăng lực lên cao hơn.
- Hàn, Hàn, Hàn... A, ta nghĩ rồi!
Một vỗ lộ vẻ kích động, cảm thấy tê dại.