Tôi tình cảm của rốt cuộc là gì.
Tôi năm mười sáu tuổi lần đầu mộng tinh, trong mơ hiện ra gương mặt anh, mở mắt thấy bên cạnh cũng là anh.
Lúc đó thực tập tập thị, ngày ngày sớm bận rộn. khi bác chưa qu/a còn chút khoảng trống thở, nên cuối tuần anh biệt thự Ninh.
Kể cả khắc như thế này.
Ninh mặc bộ đồ nhà rộng thùng thình, gõ cửa gọi ăn sáng, vô tình chạm phải ánh mắt túng của tôi. cảm thấy thẹn, ngượng ngùng, bức bối.
Nhưng đưa tay lau đi giọt mồ hôi trên trán tôi, nói rằng chuyện này có gì đáng hổ.
Từ đó về mỗi mơ đều in hằn bóng dáng Du.
Đôi tự cảm thấy mình thật ti tiện, vì đem lòng yêu anh lớn lên.
Bác từng dạy làm quân tử chính trực, nhưng lại dám khởi lên ý niệm này con trai duy nhất của bác.
Nhưng ánh mắt dịu dàng, dịu đến mức muốn chiếm giữ mãi mãi.
Nghĩ đến đây, thở dài sâu đậm, lên gọi dùng cơm.
Cửa khóa, dễ bị mở tung.
“Anh?”
Tôi dò xét đầu trong: “Cơm nước thôi…”
Lời chưa dứt, đờ đẫn nhìn quấn mỗi chiếc khăn tắm.
Ninh cũng hơi ngượng ngùng: gõ cửa à?”
Tôi há hốc miệng, thốt nên lời, mắt dán làn da trắng đường nét hoàn mỹ của anh.
Vài giây sống mũi nóng ran.
M/áu tươi lập tức chảy ra.