Lòng tôi chợt động.
Nhanh chóng nhảy xuống biển, lên cano lao thẳng đến mục tiêu.
Phủ Thẩm yên tĩnh đến lạ thường.
Ngay cả vị trí đặt mật thính trước kia cũng không còn ai.
Chỉ thấy trong phòng khách, dán chữ "Hỷ" đỏ tươi.
Thẩm Tước ngồi trên xe lăn, mặc vest trắng, trước ng/ực đeo bông hoa in chữ "Tân Lang".
Hình như em đã không thể nói được.
Nhưng khi nhìn tôi, trong mắt không lộ chút h/oảng s/ợ nào.
Đây là khung cảnh tôi từng mơ thấy vô số lần.
Sao giờ lại bị tên khốn này cư/ớp đi trước?
"Chào mừng đến dự đám cưới của tôi và Thẩm Tước."
Yến Thanh từ từ bước tới, dáng đi vững vàng, hoàn toàn không giống kẻ ngồi xe lăn lâu ngày.
"Yến Thanh à?" Tôi muốn gi*t hắn ta ngay lập tức, nhưng tạm kìm nén ý nghĩ ấy: "Hay nên gọi anh là K?"
Yến Thanh nhếch mép cười, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.
"Anh đoán đúng, tiếc là quá muộn rồi."
Tôi bình thản đáp: "Không, nên gọi anh là Yến Lãng mới đúng, phải không?"