Bà nội đột nhiên quay người nhìn tôi, trong mắt lộ ra vẻ chán gh/ét, "Con bé ch*t ti/ệt đứng trơ ra đó làm gì, không nhanh chóng dọn dẹp chỗ này đi?"
Tôi bước đến bàn vuông, nhìn đống thứ đỏ trắng lẫn lộn trong chậu, bụng dạ cồn cào. Khi mùi m/áu tanh nồng nặc ập vào mũi, cuối cùng tôi không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo.
Bà nội bịt mũi bước ra ngoài, "Đồ vô dụng!"
Tôi lau vội nước mắt trên mặt, đờ đẫn nhìn bài vị trên bàn thờ.
"Vị bảo gia tiên – nhà họ Lý phụng thờ"
Em gái vừa mới còn ngoan ngoãn ngủ trong lòng tôi, giờ đã biến thành một bộ xươ/ng nhỏ bé.
Trong lúc mơ hồ, tôi như thấy em vẫn thở nhịp nhàng như lúc còn sống. Đợi khi tôi dụi mắt, mọi thứ vẫn im lìm như ch*t.
Ngoài cửa vọng vào tiếng cười của bố và bà nội: "Ha ha ha không ngờ đẻ ra con bé lại có tác dụng thế này, biết thế lúc đứa lớn ra đời đã biến nó thành bảo gia tiên rồi."
Nghe câu này, mồ hôi lạnh sau lưng tôi thấm ướt chiếc áo mỏng manh.
Trước khi rời đi, tôi nhìn bài vị bảo gia tiên, không khỏi cảm thấy buồn cười. Mạng sống của em gái, liệu có thực sự bảo vệ được gia đình tôi?
Nhưng những chuyện xảy ra sau đó, từng việc từng việc dường như đều nói với tôi rằng bảo gia tiên quả thực tồn tại...
Sau khi em gái bị làm thành bảo gia tiên, trong nhà như chưa từng có đứa bé này xuất hiện.
Bà nội ngày nào cũng đến nhà thờ họ thắp hương cúng bái. Không ngày nào gián đoạn. Người trong làng cũng chẳng ai hỏi đến chuyện này.
Dù sao trong làng chúng tôi, bé gái sơ sinh bị vứt ra núi sau cũng chẳng phải chuyện hiếm.
Chỉ là thỉnh thoảng khi tôi đi ngang nhà thờ họ, có thể nghe thấy tiếng cọ xát bên trong. Giống như tiếng bà nội dùng bàn chải sắt chà đi chà lại da thịt em gái đêm đó.
Tôi sợ hãi gọi bà nội, nhưng bà chẳng nghe thấy gì, cuối cùng một cái t/át giáng xuống mặt tôi: "Còn dám nói bậy nữa, mày sẽ biết tay!"
Từ đó về sau, tôi không dám nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến nhà thờ họ trong nhà nữa.
Nửa năm sau, nhà tôi có tin vui, mẹ lại có th/ai. Việc này khiến bà nội và bố vui mừng khôn xiết, luôn miệng nói chắc chắn là bảo gia tiên hiển linh.
"Lần này có bảo gia tiên bảo vệ, chắc chắn là con trai.", bố nhẹ nhàng xoa bụng mẹ.
Bà nội hiếm hoi lộ ra chút âu yếm, "Nhanh uống bát canh gà bồi bổ đi, trong bụng mày mang giống đ/ộc đinh của nhà họ Lý chúng ta đấy."