Chị tôi bị về chợ đen. ngày cưới, chị biến mất dấu vết, chỉ để lại trên một cưới đẫm tanh tưởi. Một sĩ đi ngang qua biến sắc, giọng lắng: "Âm khí trời, điềm huyết quang chiếu. Cô này phải trần, mà q/uỷ l/ột da!"
Đám khách khứa nghe vậy đều tái mặt. Nhưng lập tức, những cười nhạo báng vang lên. "Q/uỷ l/ột cái con khỉ! Rõ con bé mới đôi mươi còn thơm phức", Lục Thẩm bà mối lái cùng gã đàn ông hầm hè pháo. Chính tôi và anh đã chị tay họ.
Bị vây hãm, sĩ vẫn điềm nhiên rút trong túi vải ra một pho tượng Bồ T/át. "Lão nhầm được. Vết trên xiêm y này nặc mùi tử khí, đích thị tử thi khi q/uỷ l/ột bỏ x/á/c. tìm ra nó sớm, thì sẽ đổ thành sông!"
"Muốn tìm ra nó cũng dễ thôi." Ông đặt tượng Bồ T/át lên bàn thờ, mắt lạnh như băng quét qua đang "Mỗi đến thắp một nén hương. Bồ T/át chỉ nhận hương sống. Vậy nên..."
Một cười khẽ vang lên trong gian phòng tĩnh mịch.
"Hương ai kẻ đó chính q/uỷ l/ột da."