9.
Chỉ thấy Trình Lập ho khan, đáp lại thì anh ấy bỗng bước đến vuốt ve chú mèo trước mặt tôi.
Ai mượn vậy chứ? Có đâu.
Cơ mà, bóng dáng của anh lúc tự ngẫm hiểu được điều rằng chính bản của mình cũng rất gặp anh.
Cố gắng để lộ cảm xúc của giả vờ để làm mất đi sự thanh lịch, tao nhã:
“Không ngờ trùng đến vậy, ngày gặp.”
Anh ấy và chóng đáp lại: “Cũng thật trùng hợp.” thôi cũng biết anh ấy cố diễn cùng với mà.
“À thì em bình thường vẫn hay chơi với mấy chú mèo ở đây. Tụi nó thật dễ thương.”
Nói đến chỉ mỉm anh bằng ánh mắt sự chân thành và đáng yêu.
Anh cũng rồi bảo: “Ra thế à?”
Không đợi lời anh nói tiếp: “ Tối ng/u/y h/i/ểm con gái nên về nhà quá trễ.”
Nghe thôi cũng đủ biết anh quan tâm đến nhường nào, các bạn ra không, khoái người ta rồi chứ gì?
Thôi, chỉ anh nói: yêu em” thì em nguyện dùng tấm này báo đáp anh.
Nhưng anh chỉ đáp lại thái độ vui sướng của bằng câu thích: “Ở buổi tối nhiều kẻ x/ấu tốt cho em đâu.”
Câu lời làm ngạc nhiên và phản ứng cũng theo thế mà chậm đi nhịp.
“Gì?”
“Sao? Anh nói đúng nãy anh còn bị th/eo d/õi nữa đấy.”
…
Nè tên này…ý ám chỉ mình đúng không? Quá lắm rồi.
“Chả biết cô gái kia gì? Chắc hơn ti/ền thì phải.”
Khóe môi gi/ật giật.
“Vậy sao? Thế thì anh nên hơn nha. Nguy hiểm lắm. Phải giữ gìn tấm ngọc ngà này cho em nhé.”
Anh gật đầu: “Chuẩn.”
Tôi chút đỏ nhỏ giọng bầm.
“Anh đẹp trai thế Khả năng cao bị c/ư/ớ/p Vẫn thì hơn. Anh nhỉ?”
Anh chỉ nụ giả tạo: “ anh sẽ thận! Em nhỉ?”
Còn nhấn mạnh nữa chứ.
Ôi!!! Cái tên này.