Tôi cho rằng bản thân ở thế giới kia hẳn đã trải nghiệm bi kịch k/inh h/oàng gì đó nên mới có thể ở cùng Giang Tấn Sát.

Tôi phát đi/ên học hành, quyết tâm vượt xa tên kia cả vạn dặm!

Dĩ nhiên, nói thì dễ.

Đối mặt với toán học, không biết vẫn là không biết.

Đến tối tan học, tôi mặt ủ mày chau thu xếp sách vở, định mang về nhà làm tiếp.

Giang Tấn Sát chặn tôi lại ở đầu cầu thang.

“Này, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, đừng có gây sự.” Tôi trợn mắt, không muốn chấp nhặt với cậu ấy.

Nhưng Giang Tấn Sát lại nắm lấy cặp sách của tôi.

“Sao thế mẹ của bé? Đột nhiên buồn bã, do hormone gia tăng à?” Giang Tấn Sát mỉm cười, từ từ áp sát lại gần tôi, “Tôi vẫn chưa biết cậu đã mang th/ai con của tôi từ bao giờ đấy.”

“Giang Tấn Sát, môn sinh học của cậu đạt điểm tuyệt đối là do gian lận à?” Tôi đẩy cậu ấy ra, nhưng cổ tay lại bị giữ lấy.

“Thôi đùa đấy, cậu muốn học hành nghiêm túc à?”

Giang Tấn Sát đã thôi đùa cợt, lúc không cười thì đúng là có khí chất nam thần lạnh lùng.

Tiếc là không phải gu tôi.

“Liên quan gì đến cậu?”

Tôi quay đi, có nhiều cầu thang như thế, chẳng lẽ chỉ có lối này để về nhà?

“Cần phụ đạo không?” Giang Tấn Sát nói vọng theo, “Giáo viên chủ nhiệm bảo tôi dạy kèm cho cậu, nếu không đồng ý, tôi sẽ báo lại với thầy ấy…”

“Dừng lại ngay, chuyện này sao tôi không biết gì cả!”

“Bởi quyền chủ động nằm ở tôi, không phải cậu. Đồ miễn phí mà, cậu chỉ cần tiếp nhận là được.” Giang Tấn Sát cúi nhìn bàn tay tôi đang níu lấy vạt áo của cậu ấy, cậu ấy nắm ch/ặt tay tôi, mân mê từng ngón tay, “Ừm, bàn tay này xem ra chưa từng cầm bút bao giờ nhỉ.”

“...”

Sờ mó chỗ nào thế hả?

Đúng là không chọc tôi một câu mỗi ngày thì cậu ấy không chịu nổi.

Nhưng học phụ đạo miễn phí thì không lấy phí uổng.

Hơn nữa, tuy Giang Tấn Sát miệng lưỡi chanh chua, nhưng thành tích lại cực tốt.

Tôi lại nhớ đến bài kiểm tra toán đã hành hạ tôi suốt 2 tiết tự học tối qua, đành nghiến răng đáp: “Được, để cậu kèm tôi vậy.”

“Cậu không nghĩ nên đổi cách xưng hô sao?”

“...” Tôi ngước nhìn đôi mắt đầy ý trêu chọc của cậu ấy, “Cảm ơn… Thầy… Thầy Giang…”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm