Ngày hôm ấy xuất là 10 giờ tối, gần tết trên đường Hoàng Hà rất và qua ngay cành cây ven đường cũng lười lay.
Mọi thứ tĩnh cách lạ lùng, cảm như thể bản thân tiến vào thời tĩnh lặng, sau nhịn bèn rùng lạnh.
Thế cũng nghĩ gì nhiều, tiếp tục vặn ga, phóng lao tới.
Khách sạn Thùy Hòa, đường Hoàng Hà, cuối cùng cũng tới rồi.
Đây từng là thân quen nhất của tôi, cha tài của chính này.
Đã mười giờ đêm, ánh bên ngoài xa hoa trụy lạc, bên trong khách sạn tối đen như mực, u tĩnh nỗi âm nhất nghe là tiếng chuột kêu chít chít.
Khách sạn tráng lệ thời nay trở thành đống đổ nát bị bỏ quên, mạng nhện phủ Đã rất lâu rồi đây.
Hít sâu hơi, cánh cửa kính bám đầy bụi ra.
Thang bị bỏ hoang lâu, vậy bèn đi bộ lên tầng ba.
Biển báo thoát hiểm tỏa ra ánh sáng lòe xanh, kèm theo là mùi th/ối r/ữa thoang thoảng biết đâu bốc ra.
Tôi đi mà trong lòng đầy những lo lắng an, rõ là quen vậy mà phải mất hơn mười phút để đi đến.
Tôi lẩm nhẩm nhìn số phòng, cuối cùng dưới ánh sáng leo lét của ngọn pin cũng tìm căn ấy.
Lúc mới chợt gian từng là văn việc của cha tôi.
Đúng định cửa vào, biết nào lại truyền tiếng ai ho.
Trong màn đêm tĩnh, hai tiếng “khụ khụ” dường như vừa biệt mơ hồ lại vừa chân thực.
Cả tức liền đổ mồ hôi lạnh.
Một bỏ hoang suốt năm thế sao lại kia chứ?
Lý trí mách bảo phải tĩnh, cơ thể dưới ấy lại cực kỳ hoảng lo/ạn, sao thể suy nghĩ nhiều như vậy?
Tôi bèn nhanh trí đưa tay nhặt cây gậy rỉ sét dưới chân để công cụ thân.
“Chàng này, cậu gì thế?”
Một giọng nói già nua vang lên sau lưng, r/un quay mới hiện cụ biết khi nào ra căn bên cạnh.
Nhìn tuổi tác ta vẻ cao, trên khoác bộ áo bảo hộ lao mà nhân viên công trường thường hay mặc, bên trên còn vữa xi hai con mắt ngầu nhìn chằm chằm.