Maria trong lòng tôi động đậy, đôi mắt to ngây thơ chớp lên một cái rồi, bằng một sức mạnh không thể tin nổi, cô bé đẩy lưỡi d/ao sang một bên. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của tôi và tên đầu đinh, cô bé cười ngây thơ: 'Không được làm hại anh trai đẹp trai.

Tôi: “?”

Tên đầu đinh: “???”

Vãi thật?

Đây không phải là Mary Sue nữa rồi, là Super Saiyan thì có!

Ngay giây tiếp theo, Bùi Thanh Yến xuất hiện.

Tên đầu đinh bị một trận gió hất bay, ngã chổng vó bốn chân lên trời. Sau đó Bùi Thanh Yến giơ chân đang bốc lửa, đạp thẳng vào mặt hắn.

Trong ti/ếng r/ên rỉ đ/au đớn của tên đầu đinh, anh ta cúi đầu, giọng đều đều:

“Muốn ch*t ở đây à?”

“Không, không, tôi chỉ đùa thôi, thật sự không có ý gì khác, a—”

“Thật mà, tôi chỉ đùa giỡn chút với cậu kia thôi!”

“Xin anh tha cho tôi!”

Bùi Thanh Yến rút chân lại, như thể đã mềm lòng.

Tên đầu đinh thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay giây sau, hắn lại bị một cú đ/á bay, *rầm rầm rầm*, đ/ập thủng một lỗ trên căn nhà gỗ.

Vừa hay rơi xuống nằm cạnh th* th/ể còn chưa kịp lạnh của chủ nhà, tiện thể dọa cho gã m/ập đang giải phẫu và cô nữ sinh gi/ật nảy người.

Tôi ôm lấy Maria, vừa rướm m/áu ở cổ vừa cố gắng đứng dậy.

“Cảm ơn nhé, nhóc đáng yêu.”

Tâm trạng của Maria dường như rất tốt, cô bé nghiêng đầu, đưa tay chạm nhẹ lên vết thương trên cổ tôi.

“Không có gì đâu, anh trai, anh cũng từng c/ứu em mà.”

【Chú ý: Người chơi Đoạn Nhiên, sinh mệnh khôi phục đến 10.】

Bùi Thanh Yến nhìn vết thương trên cổ tôi — vết rá/ch đ/áng s/ợ chẳng biết từ bao giờ đã biến mất.

Anh ta sững sờ, tôi cũng sững sờ.

Nhưng Maria chỉ cười khúc khích, nhảy ra khỏi vòng tay tôi rồi chạy đi chơi ở một góc.

Con bé này còn biết chữa thương nữa cơ à.

Họa phúc song hành.

Không tệ.

Tôi mỉm cười, rồi đưa tay móc cằm anh người yêu cũ một cái.

“Bùi Thanh Yến, mặt lạnh cái gì, lần sau tôi sẽ chú ý mà.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm