Maria trong lòng đậy, đôi mắt to ngây thơ lên cái rồi, bằng sức không tin nổi, đẩy lưỡi d/ao bên. Trong ánh mắt ngàng của và tên đinh, cười ngây thơ: 'Không được hại anh trai đẹp trai.
Tôi: “?”
Tên đinh: “???”
Vãi thật?
Đây không phải là Mary Sue nữa rồi, là Super Saiyan thì có!
Ngay giây tiếp theo, xuất hiện.
Tên trận gió hất bay, ngã chổng vó bốn chân lên trời. Sau đó giơ chân lửa, vào mặt hắn.
Trong ti/ếng rỉ đ/au đớn của tên đinh, anh cúi đầu, giọng đều đều:
“Muốn ch*t ở đây à?”
“Không, không, đùa thôi, thật sự không có a—”
“Thật mà, đùa giỡn chút kia thôi!”
“Xin anh tha tôi!”
Bùi rút chân đã mềm lòng.
Tên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng giây sau, hắn lại cú đ/á bay, *rầm rầm rầm*, đ/ập thủng lỗ trên căn nhà gỗ.
Vừa hay rơi nằm cạnh th* th/ể chưa kịp của chủ nhà, tiện dọa m/ập giải phẫu và gi/ật nảy người.
Tôi ôm lấy m/áu ở cổ cố gắng đứng dậy.
“Cảm ơn nhé, nhóc yêu.”
Tâm trạng của Maria dường tốt, đầu, tay chạm nhẹ lên vết thương trên cổ tôi.
“Không có đâu, anh trai, anh từng c/ứu em mà.”
【Chú ý: Người chơi Đoạn Nhiên, mệnh khôi phục đến 10.】
Bùi nhìn vết thương trên cổ — vết rá/ch s/ợ chẳng biết từ bao giờ đã biến mất.
Anh sững sờ, sững sờ.
Nhưng Maria cười khúc khích, nhảy ra khỏi vòng tay rồi chạy đi chơi ở góc.
Con biết chữa thương nữa cơ à.
Họa phúc song hành.
Không tệ.
Tôi mỉm cười, rồi tay móc cằm anh người cái.
“Bùi Yến, mặt cái gì, lần sau sẽ chú mà.”