Sau khi nói ra ba câu này, bao nhiêu uất h/ận và c/ăm hờn bị kìm nén bấy lâu trong lòng tôi bỗng trào ra như nước vỡ bờ.
Thôi Trạch Liên đờ người ra, tôi dễ dàng thoát khỏi vòng tay gh/ê t/ởm của hắn.
Lúc mới tỉnh dậy, tôi thực sự đã mất đi ký ức năm năm ấy, nhưng chỉ vài ngày sau tất cả đều đã ùa về.
Nhưng tôi không muốn Thôi Trạch Hành biết rằng trong năm năm ấy, tôi đã đuổi theo kẻ th/ù để đóng vai Chung Vô Diệm yêu mà không được đáp lại.
Điều đó quá nh/ục nh/ã.
Thế nên tôi giấu đi giấu lại, cuối cùng trong buổi yến tiệc đó đã gặp được Thôi Trạch Liên, đợi đến lúc hắn không nhịn nổi mà ra tay trước.
Thôi Trạch Hành lúc này bước ra từ sau lưng em trai mình.
Tôi định thêm dầu vào lửa, vạch trần sự thật mà hắn luôn không tin.
"Hoảng rồi hả?" Tôi vẫy tay trước mặt Thôi Trạch Liên.
Thấy hắn dần tỉnh táo lại, tôi tiếp tục:
"Kẻ b/ắt c/óc năm đó, tại sao chỉ tấn công mỗi Trạch Hành?"
"Tại sao chúng tha cho tôi, lại còn tha luôn cả người vốn bị b/ắt c/óc là cậu?"
Nhớ lại chuyện xưa, tim tôi như bị ai bóp nghẹt, lòng c/ăm h/ận càng đ/au càng dữ dội, giọng điệu cũng trở nên phẫn nộ hơn.
Tôi chỉ thẳng vào mặt hắn: "Khi tôi chất vấn cậu vì tội bỏ mặc người gặp nạn, tại sao cậu không chút xúc động? Phải chăng đã sớm đoán trước?"
"Tại sao cậu lại nói, Trạch Hành kém cỏi thì đáng ch*t?"
Tôi túm lấy cổ áo hắn, đôi tay r/un r/ẩy:
"Chính cậu là người bày cái bẫy đó, chính cậu muốn gi*t Trạch Hành!"
"Thôi Trạch Liên, tại sao cậu lại làm thế!"
Thôi Trạch Liên bỗng cười lên, đi/ên cuồ/ng y hệt nụ cười hắn chế nhạo cái ch*t của Trạch Hành năm nào trên boong tàu.
Hắn như kẻ mất trí nói: "Đương nhiên là vì tôi gh/ét Thôi Trạch Hành."
"Tôi gh/ét hắn cư/ớp mất em, gh/ét hắn có được tình yêu của em, gh/ét hắn trở thành kẻ chính nghĩa!"
Hắn nhe răng cười, đôi mắt đỏ ngầu: "Tôi còn gh/ét cả em nữa, Phương Diệu Minh..."
"Em có thể tuẫn tiết vì hắn, nhưng lại chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi một cái."
Thôi Trạch Hành dừng lại phía sau em trai, khuôn mặt ngập tràn đ/au thương.
Tôi từng nói với anh, cái bẫy hôm đó chỉ có Thôi Trạch Liên đủ động cơ và cơ hội.
Thôi Trạch Hành không tin, anh bảo những ngày cùng nhau nhặt rác đã qua rồi, em trai anh sẽ không hại anh.
Giờ đây sự thật phơi bày trước mắt, dù có khiến anh đ/au lòng, tôi vẫn phải ngăn anh trốn chạy.
Dù đã đoán được Thôi Trạch Liên là kẻ chủ mưu, nhưng khi nghe lý do của hắn, tôi vẫn cảm thấy bất lực như bị số phận đùa giỡn.
Chúng tôi cứ thế trở thành vật hy sinh cho d/ục v/ọng của người khác, xa cách nhau suốt năm năm trời.
Tôi nói: "Tôi chưa bao giờ thuộc về cậu, sao có thể nói là bị cư/ớp?"
Hắn trừng mắt đỏ ngầu nhìn tôi, vẻ đi/ên cuồ/ng biến thành nụ cười đắng chát.
"Nhưng tôi yêu em mà, từ nhiều năm trước đã bắt đầu rồi."