Chị tôi quỳ trước mặt mẹ tôi trong bộ quần áo rá/ch rưới, muốn mẹ tôi đứng ra bênh vực cho mình.
Mẹ tôi nhìn chị với vẻ gh/ê t/ởm rồi đ/á chị ngã sóng soài xuống đất.
"Khóc lóc cái gì? Mày với cái bộ dạng đó mà có người động vào đã là may lắm rồi, mày còn uỷ khuất cái gì nữa?"
Chị tôi trợn mắt nhìn mẹ đầy khó tin.
Dù mẹ tôi thường ngày đ/á/nh m/ắng chị, nhưng dù sao chị cũng là con gái do mẹ sinh ra.
Chị tôi rõ ràng không ngờ rằng, trong mắt mẹ, sự trong sạch của chị lại bị coi rẻ đến thế.
Chỉ vì người ta làm bẩn thân thể chị, mà mẹ bảo:
"Người đã dơ bẩn rồi thì không cần phải sống nữa, đừng làm ô uế cửa nhà tao."
Tôi chứng kiến ánh sáng trong mắt chị tôi dần tắt lịm.
Chị bò dưới chân mẹ van xin rằng chị không muốn ch*t, dù phải sống như con chó chị cũng muốn được sống.
Mẹ tôi cười kh/inh bỉ, không chút mềm lòng.
Mẹ quay đi lấy sợi dây thừng màu đỏ, siết cổ chị tôi đến ch*t.
Sau khi chị tôi ch*t, mẹ tôi nhổ nước bọt vào mặt chị:
"Con khốn, cái bộ dạng này mà còn đi đàng điếm, đồ con đĩ."
Mẹ tôi ngồi xuống đất nghỉ ngơi một lúc, rồi sai tôi cùng bà vứt x/á/c chị tôi ra bãi tha m/a.
Tranh thủ lúc mẹ không để ý, tôi lén c/ắt ngón tay, nhỏ một giọt m/áu lên vết bớt trên người chị.
Hôm sau, trong làng tôi xuất hiện một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Cô ấy tự xưng là sinh viên đại học trong thành phố, đến để nghiên c/ứu.
Người phụ nữ dừng chân trước cửa nhà tôi, rút ra một xấp tiền đưa cho mẹ tôi:
"Dì ơi, đừng trách cháu mạo muội, nhưng cháu thấy dì thật sự rất thân thiết."
"Dì nhận số tiền này, cho cháu thuê một góc nhỏ để ở được không?"
Mẹ tôi nheo mắt nhìn người phụ nữ từ đầu đến chân.
Lại liếc nhìn những người đàn ông đang chảy nước dãi phía sau cô ấy.
Mẹ thuận tay nhận tiền, vừa xoa tay cô gái vừa nói:
"Được thôi, cháu cứ yên tâm ở lại nhà dì."
Tối đó, nhân lúc cô gái đang gội đầu, tôi lén đi đến phía sau cô ấy.
Tôi nói:
"Đây không phải nơi cô nên đến, nếu cô có thể đi thì hãy đi đi."
Cô gái quay đầu lại mỉm cười với tôi:
"Tôi tên Thi Nhã."
"Ở đây rất tốt mà, tôi thấy rất thích."
Tôi nhíu mày, vẫn muốn khuyên cô ấy.
Thi Nhã đã ngắt lời tôi:
"Dù cậu khuyên tôi với mục đích gì đi nữa, tôi cũng sẽ không đi. Tôi đến đây có mục đích riêng, cậu không cần khuyên nữa đâu."
Tôi há miệng, cuối cùng không dám nói thêm gì nữa.
Rồi vội vàng chạy về phòng.