Ở bên cạnh nửa tháng, học được chữ:
‘Vệ Hoàng, Lâm Miên Miên, hoà ly’.
“Ta thật nương lợi hại nhất thiên đó nha!”
“Này xem, cũng chỉ thể học được chữ mà đã muốn tử đệ nhất thiên hạ. Thế thì, thể đọc toàn bộ cuốn ‘Tam Tự thì thần đồng luôn rồi?”
“Vậy thể dạy đọc Tam Tự được không?”
“Ng/u ngốc! Tam Tự quyển này, quyển tay cấm thư đấy!”
Vệ đoạt lấy quyển từ tay ta.
Ta không biết nhưng sắc mặt đỏ bừng bừng như tích m/áu.
Đã ba tháng trôi qua, kể từ lần cuối đ/á/nh nhau Hoàng.
Sắc mặt của cũng ngày càng tốt hơn.
Nội mẫu đã chiếc khóa thọ khác, chiếc khóa thọ bằng vàng!
Đêm nay, lão trở về.
Ông quan ở Thành, cứ ba tháng về phủ lần.
Vệ luôn khoe khoang ta, lão cực kỳ lợi hại.
Nhưng khi ấy thật trở về, họ vẻ không được tự nhiên lắm.
Đặc biệt Hoàng, sắc mặt của rất thẳng, cũng không đi thỉnh an lão gia, trốn ở phòng chơi dế.
Sau khi hỏi mẫu biết, hôm nay sinh thần của Hoàng.
Ngày chào đời, vì khó sinh mà mất.
Vệ lão và phụ tình thâm.
Việc sinh đã hại ch*t ái thê của ông, lòng lão luôn nghẹn ngào c/âm h/ận.
Vì thế mối qu/an h/ệ giữa người cũng không thân thiết.
Trước khi đi ngủ, bưng mì Hoàng, mì vừa được nấu xong, bốc hơi nóng.
“Này, dùng cả mì đi, nếu không phúc khí của đ/ứt đấy.”
“Lâm Miên Miên, rằng không ai chúc mừng sinh thần của ta, nên rất đáng thương Ta biết, chưa bao giờ ai thương xót!.”
“Cô tưởng mì, nhớ kỹ lòng Đừng mơ.”
Trong điệu nhuốm đầy tức gi/ận.
“Bốp” hòa cùng đó thanh âm của tiếng đồ vật bị rơi vỡ.
Rồi bóng người xuất hiện ngoài cửa.
Vệ người từ phía cửa, tràn đầy kh/iếp s/ợ.
“Làm sao thể......”