Tôi vừa nghe lời cửa phòng việc lại, quay người đẩy cánh cửa.

"Ngày nào nấu cơm ngâm chân, cơ bụng sờ tùy thích. Anh lừa quá đấy."

"Em lừa cái gì chứ? U/ng t/hư tuyến giáp u/ng t/hư à? Không hiểu đang gì."

Tôi vẫn cố chối.

Chu khẽ "Mấy ngày ăn ngon ngủ yên, chí còn xem trước m/ộ đôi Em xem gi/ận cái gì?"

"Chu đừng có vô lý thế."

"Nào, xem thế nào?"

"Đây công ty, ngoài kia có người. Anh đừng lo/ạn."

"Tan Có người thì sao?" trực bế đặt lên bàn việc.

Tôi chống tay về phía sau, kéo lại.

"Chu bình tĩnh chút."

Hắn eo cười khẽ: cởi cà anh."

Vừa cởi vừa xin tha: "Chu tối về nhà được không?"

"Không."

Hắn dùng sợi cà trói tay tôi.

"Anh!"

Đôi môi nóng bỏng áp xuống, hôn đầu óc trống rỗng mà vẫn buông tha.

Đúng lúc này gọi điện tới.

Định cúp nhưng nghĩ chuyện cô lừa mình, vẫn bắt máy.

"Tô Ly, tranh với ý gì?"

"Thế cô hủy phụ giùm tôi, sao dùng lừa Dư?"

Chu với tôi, mạo danh tỉnh thời gian. Nhưng phát hiện người ngừng liên lạc, cô vẫn buông tha.

Ảnh hoàn toàn biết chuyện.

Tống đờ người, cuối cùng lên: ấy của tôi!"

Tôi ch/ặt cà "Giờ của rồi nhé."

Chu bật cười, âu yếm hôn rồi, trước sau này đều của riêng em."

Tống im bặt, hồi lâu mới khóc thành tiếng:

"Chu hai người...?"

"Bọn đang bận lắm, cô cúp thì cứ tục nghe nhé?"

Chu mất hết kiên nhẫn, liếc điện thoại rồi cắn nhẹ dái tai tôi:

"Thích thế này không? Nói đi."

Bên kia nghe động sợ hãi cúp tắc.

Tim đ/ập thình thịch nhưng vẫn chịu miệng.

"Xem trụ được bao lâu."

Hắn hỏi:

"Có không?"

Tôi thốt ra hai từ: "Thích..."

Nụ hôn càng thêm mãnh liệt.

Hai ngủi, hình của hắn.

Cuối cùng lòng, nhẹ: lắm."

Tôi nhìn bộ quần áo được cài cẩn thận, lầm bầm cả vạn lần.

Đồ khốn!

Ra khỏi tòa nhà, thang đột nhiên đón thêm người.

Lục Ngang.

Hắn ngạc nhìn rồi nhìn tôi:

"Chu tổng giám đốc mới tan làm?"

"Ừ."

Chu thèm ý, mỉm cười nhìn cổ như chiêm ngưỡng tác phẩm hoàn mỹ.

Tôi vội kéo cổ áo lên cao.

"Nghe cậu của cậu tiệm kim cương?" đột nhiên lên tiếng.

"Vâng, tổng có nhu cầu m/ua kim cương ạ?"

Chu liếc cần xem nhẫn."

Lục hứng: "Vậy nào tổng giám đốc rảnh, đưa ngài chọn nhé?"

"Được."

Tới bãi đỗ xe, xe.

Lục tới trước mặt tôi:

"Lên đi. Nghe vừa phẫu thuật xong tăng ca, đưa về."

"Không cần."

"Gì chứ?"

Tôi bỏ đi.

Đúng lúc của áp sát trước ta.

Kính hạ xuống, giọng ngọt ngào vang lên: "Cục cưng, lên xe."

Thoáng thấy cười của băng.

Dưới ánh mắt ngạc của ta, bước lên Dư.

Xe xa, qua gương chiếu hậu vẫn thấy đứng im.

"Lưu luyến thế? xuống nhé?"

Chu đột nhiên dừng bên đường, sắc mặt âm trầm.

"Em có nhìn đâu. Xuống thì xuống!"

"Dám!"

Hắn nghiêng người chụp đầu tôi, cái hôn nồng nhiệt ập xuống.

"Dỗ có ch*t không?"

"Chu Dư... người còn lắm. vô lại!"

Hắn lập tức dịu giọng: xin lỗi. Về ngâm chân nhé?"

Tôi quay mặt ngơ.

Suốt 30 phút đường về, dành trọn dỗ dành tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm