8.
Những sau đó, dường đổi.
Không phải nói đằng nẻo kia.
“Em yêu, chưa bao em gọi là chồng. Em hôn được không?”
“Đừng xa thế vào đêm. Khi nào thì em thành trách nhiệm người vợ đây?”
Tôi lấy chăn mặt:
"Đợi khi nào khôi phục toàn trí Hơn nữa, sức khỏe hiện cũng được tốt.”
Anh bế ra giường:
“Tại sao vợ nhút nhát thế Chắc hẳn đó nhiều trong những đó mà nhớ nổi.”
"Đầu đ/au nữa, tôi… Em ở đ/au."
Tôi nhéo cơ bụng anh, tức gi/ận:
"Im đi! Ngủ đi!"
Anh ngừng phiền, thấp giọng lẩm bẩm:
“Người mà mong ước bấy lâu nay ở trong vòng tay, tại sao ăn em?
Tôi vùi đầu vào đôi má bừng.
Anh thở dài, ôm rồi ngủ đi.
Vào đêm, thức bởi cái nóng.
Nhiệt độ trong chăn rất cao, biết mình ôm vào cái gì, vô cùng.
Tôi b//óp nó.
Người r/un r/ẩy:
“Em yêu, chút.”
Tôi tỉnh dậy ngay tức và ấy di lên xuống tay tôi…
Tôi rút tay ra, nhưng hơi thở phả vào tai tôi:
“Tôi nhịn được khi nghĩ em bây thuộc tôi.”
Tôi vừa x/ấu vừa tức gi/ận:
“Khi nhớ mọi chuyện, em chắc chắn hối h/ận.”
Anh hôn lên cổ tôi:
“Hối h/ận điều gì? Vốn dĩ em là tôi.”
Tay khuấy đảo sự ham tôi:
“Cứ trao hết cho đi”.
Tôi mơ hồ cảm thấy điều gì đó đúng, khi học đại học, rất trong sáng.
Sao bây d/âm đãng thế, ấy biết cả điểm nh.ạy cả.m tôi.
Tôi chưa kịp nghĩ thì ham khơi dậy, từng động tác anh.
Giữa chừng phàn nàn đ/au nhưng chúng vẫn chọn tiếp tục hành động đó.
Anh ấy động viên tôi:
"Em thật hại."
Tôi mồ hôi đầm đìa, cơ rực.
Anh ấy phải con người không?
Làm thế nào mà ấy nó lâu vậy?
Sau khi chơi đùa xong, giường cử động.
Anh vòng tay qua eo dường nghĩ gì đó chưa xong:
"Vợ ơi, em thật xinh đẹp. Lần sau chúng nhé."
Tôi nói lời nào, mai sức để tính sổ với anh.
Thì ra tên khốn này dám giả mất trí nhớ.