Tôi lật người tiếp tục ngủ:
"Chuyện người lớn, trẻ con đừng hỏi nhiều."
Tại sao trong mắt tôi luôn ngấn lệ, vì tôi buồn ngủ ch*t đi được.
Nó bĩu môi muốn cãi lại, tôi ngáp một cái.
"Cậu biết nấu ăn không?"
Nó suy nghĩ một chút, gật đầu:
"Biết."
"Dê hấp, chân gấu hấp, đuôi nai hấp, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, thịt lợn kho, vịt kho, gà tương, thịt xông khói... mỗi thứ một đĩa!"
H/ồn m/a im lặng, từ từ trượt xuống giường, ra khỏi phòng.
Đồ ngốc, phải học cách biết khó mà lui!
Tôi yên tâm nhắm mắt.
Kết quả vừa chợp mắt được một lúc, đã bị lay tỉnh.
"Chị ơi, nấu xong rồi."
Bàn ăn được dọn thẳng đến trước giường, các món ăn bày đầy cả một cái bàn.
Nhưng quan trọng hơn...
"Cậu giải thích đi, trên người cậu chỉ mặc mỗi chiếc tạp dề ren là có ý gì?"
Nó quỳ gối áp má vào tay tôi:
"Đây không phải sở thích của chị sao?"
Ông trời ơi, lấy cái này ra để thử thách cán bộ sao?
Tôi vội vàng ngước mặt 45 độ, ch*t ti/ệt, không thì lát nữa m/áu mũi lại chảy ra.
Thấy vậy, con m/a cuống quýt lấy khăn giấy.
Vừa mở ngăn kéo đã đờ người.