"Sao có thể!?" Gia Khang đứng bật dậy, không thể tin được mà nói lớn át cả tiếng nhạc du dương "Rõ ràng...rõ ràng là..."
Tất cả mọi người đều ngoái đầu nhìn cậu ta.
Gia Khang tỉnh táo lại, chợt nhận ra bản thân vừa làm ra hành động gì, x/ấu hổ ngồi xuống. Hạo Nguyên ngồi cạnh nhăn nhó quở trách vài câu.
Mọi thứ tiếp tục như không có gì xảy ra ngoại trừ việc mặt Gia Khang đỏ như gấc. Đông Vũ nói thêm vài lời cảm ơn cho có lệ.
Anh nói xong liền trả mic cho MC rồi vòng tay qua ôm eo tôi.
Phía dưới sững sờ vài giây rồi lập tức tung hô vang dội, ai cũng chúc mừng cho tôi lấy được chồng tài giỏi giàu có lại trẻ tuổi đẹp trai.
Chỉ có Gia Khang ch*t lặng ngồi trừng mắt ở dưới.
Tôi cùng Đông Vũ đi kính rư/ợu mọi người, rất ăn ý làm những động tác thân mật trước mặt hai người kia.
Vẻ mặt Hạo Nguyên phức tạp, gã đứng dậy kéo Gia Khang đi mời rư/ợu. Gia Khang đờ đẫn đi theo gã, ánh mắt không ngừng nhìn về phía bên này, sự sốt ruột lộ ra ngoài không thể che giấu.
Vừa nãy mới vài phút trước nó vẫn còn đắc ý lắm mà.
Tiếc gh/ê, nếu không phải đang trong buổi tiệc thì tôi rất muốn cười vào mặt nó.
Tôi đi đến trước mặt ba mẹ nuôi của tôi. Ba tôi không hay biết gì, ông sức yếu hay bệ/nh nên thường xuyên nằm ở trạm xá, vậy nên chuyện gia đình bùng binh không ai kể cho ông nghe sợ ông buồn bệ/nh nặng thêm. Vì thế ông rất vô tư, thật lòng chúc phúc cho tôi.
Còn mẹ nuôi, bà ấy hổ thẹn đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt tôi. Tuy vậy tôi vẫn vui vẻ nói chuyện với bà.
Tuy bà làm điều sai trái nhưng ít ra bà đã giúp tôi tránh được tên đểu cáng kia, đỡ cho sau này tôi lấy phải thằng tồi mà vấp chân vào cuộc hôn nhân không hạnh phúc.