“Lưu Oanh không phải Nguyệt, anh thật sự không cảm nhận được sao?”
Cuối cùng thì sự thật cũng bị phơi bày.
Một bên là thủ lĩnh quân phản lo/ạn, một bên là kẻ sống dưới cống ngầm như Lưu Oanh, làm sao hắn có thể không phân biệt được?
Dù là tìm thế thân hay chỉ vì cảm giác mới lạ, tất cả đều không thể thay đổi sự thật rằng hắn đã phản bội.
Lệ Bắc Trân đứng hình, chỉ biết nhìn tôi ngơ ngác.
Kẻ tự lừa dối bản thân này, có lẽ vẫn nghĩ mình là người chung tình.
“Đã nói thẳng rồi thì tôi sẽ nói thêm một chuyện nữa. Vụ n/ổ 2 năm trước, tôi trốn đi vì con, nhưng khi thấy anh lao vào không màng tính mạng, tôi đã quay lại. Không phải anh c/ứu tôi, mà là tôi đi tìm anh nên mới bị vụ n/ổ cuốn vào…”
Mặt Lệ Bắc Trân tái nhợt, toàn thân r/un r/ẩy như linh h/ồn sắp vỡ vụn.
Tôi áp sát tai hắn: “Xin lỗi cũng vô dụng.”
Vậy nên, đừng nói nữa.
Lệ Bắc Trân mất kiểm soát cảm xúc khiến kỳ mẫn cảm đến sớm.
Hắn nh/ốt mình trong phòng tự hành hạ, Lưu Oanh bị pheromone ảnh hưởng nên đã mê muội tìm đến, suýt thì bị bẻ g/ãy cổ.
Tỉnh dậy, Lưu Oanh gào thét: “Lệ Bắc Trân là cái thá gì chứ! Tôi cùng anh ta lăn lộn trên giường suốt 2 năm! Anh ta nghĩ mình là ai? Đồ khốn nạn!”
Tôi thở dài: “Vết thương chưa lành, đừng làm lo/ạn nữa.”
“Giả nhân giả nghĩa! Trong lòng anh chắc nghĩ tôi là đồ rẻ rá/ch đúng không?”
“Tôi đúng là đồ rẻ rá/ch vô sỉ! Tôi không muốn ch*t dưới cống, có gì sai đâu? Omega vốn sinh ra đã thấp hèn! Nhưng đây không phải lựa chọn của tôi! Không phải!”
Bao người vì phân hóa giới tính mà đổi đời, Lưu Oanh chính là hình ảnh thu nhỏ của họ.
“Tôi từng là thủ khoa toàn trường, đáng lẽ phải thành Alpha! Nhưng lại hóa Omega! Tôi bất ngờ phát tình nên buộc phải bỏ học, bị ch/ửi là đứa lăng loàn, cha mẹ ruột chuốc th/uốc b/án tôi cho lão già… Ha. Thế giới này đáng bị n/ổ tung, th/ối r/ữa cả rồi!”
Lưu Oanh đi/ên cuồ/ng cào cấu cánh tay mình, để lại những vệt m/áu loang lổ.
Vì đã thấy thiên đường, nên mới hiểu địa ngục tuyệt vọng thế nào.
Lưu Oanh khóc nấc, như muốn trút hết đ/au đớn chất chứa bấy lâu.
Sau cơn phẫn uất, cậu ta thẫn thờ nhìn trần nhà: “Hết th/uốc, Lệ Bắc Trân nhìn tôi như phân chó. Anh nói đi, không có pheromone thì tình yêu có tồn tại không?”
Tôi nghĩ về cha mẹ mình, nghiêm túc đáp: “Tất nhiên có. Gặp Lệ Bắc Trân chỉ là do vận xui mà thôi.”
“Ha ha. Đúng, Lệ Bắc Trân mới là cục phân bị th/uốc tổng hợp gi/ật dây! Nói thật này, anh có muốn bao nuôi tôi không?” Cậu ta tiến sát lại gần tôi, “Lần đầu gặp anh, tôi đã muốn nói: Anh đẹp quá, vừa dịu dàng vừa như á/c q/uỷ, đúng gu tôi! Phía dưới anh cũng có “thứ đó”, hay là thử với tôi đi?”
“Nếu không có chuyện gì thì tôi đi làm việc đây.”
“Đừng đi mà…”
Lưu Oanh định lao tới, suýt thì bị bình hoa đ/ập trúng.
Lệ Bắc Trân mắt đỏ ngầu, tỏa ra áp lực đi/ên lo/ạn.
“Ai cho phép cậu chạm vào em ấy!”