25.

Ực---

Tôi nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Từ sau khi biến thành zombie, tôi không còn d/ục v/ọng gì đối với đồ ăn nữa, mỗi ngày ăn chút tinh hoa ánh trăng là đủ rồi.

Nhưng vào giờ phút này, tôi có thể cảm nhận một cách rõ ràng là nước miếng của tôi đang tràn ra. Mùi thơm bay ra, mấy kẻ đ/á/nh zombie cũng không tập trung nổi nữa, bọn họ liên tục xoay đầu lại, nhìn nồi hải sản trước mặt Tần Bắc Vực.

Đợi đến khi đồ trong nồi nấu xong, Tần Bắc Vực chia ra một cái bát, múc một bát lớn, đi về phía tôi.

Lâm Khả Nhu nhìn Tần Bắc Vực đang dần tới gần, lộ vẻ chờ mong.

“Cái này cho tôi sao?” Lúc Tần Bắc Vực đi tới gần, Lâm Khả Nhu kích động vươn tay ra.

Nhưng …

Tần Bắc Vực đưa bát cho kẻ ngoài cửa sổ là tôi.

Vẻ mặt và động tác của Lâm Khả Nhu nhất thời cứng đờ.

Trong ánh mắt kh/iếp s/ợ của Lâm Thừa Hùng và Lâm Khả Nhu, tôi nhận lấy bát đũa, nói với Tần Bắc Vực: "Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo." Tần Bắc Vực xoay người về chỗ ăn cơm, xem ra Tần Bắc Vực rất có thiên phú làm đầu bếp đó!

Mùi thơm tràn ngập trong miệng, tôi hạnh phúc nheo mắt lại.

Lâm Khả Nhu cả kinh, giọng nói cũng r/un r/ẩy: "Ba, con đã nói Lâm Lạc Lạc này không đúng lắm rồi mà!”

“Lâm Lạc Lạc, cô rốt cuộc là người hay q/uỷ?”

Tôi không thèm nâng mí mắt, tiếp tục ăn mì ăn liền của tôi.

Cảnh tượng zombie ăn mì khiến cho rất nhiều người trong phòng chú ý, hiển nhiên, cho tới nay, bọn họ luôn cho rằng tất cả zombie đều không có trí tuệ, giờ bỗng dưng nhảy ra một kẻ là tôi - hoàn toàn khác với suy nghĩ của bọn họ, tất nhiên, bọn họ sợ rồi.

26.

Nhưng bọn họ có sợ hay không thì liên quan gì đến tôi?

Sau khi húp sạch canh trong bát, tôi trả bát đũa lại cho Tần Bắc Vực.

Lâm Khả Nhu nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, nhỏ giọng nói với Lâm Thừa Hùng: "Ba, không thì ba lặng lẽ n/ổ tung đầu Lâm Lạc Lạc đi?”

“Vậy sao được? Thoạt nhìn trông con nhóc đó rất lợi hại, chúng ta không nên dễ dàng trêu chọc nó.”

Hiển nhiên, Lâm Thừa Hùng có đầu óc hơn Lâm Khả Nhu nhiều.

Đáng tiếc từ trước tới nay, Lâm Khả Nhu này là dạng người không đạt được mục đích thì ắt sẽ không bỏ qua.

Giọng nói tự cho là nhỏ của cô ta thực ra đã rơi hết vào tai tôi không sót một chữ.

"Ba, con cũng không muốn trêu chọc cô ta, nhưng tinh hạch trong đầu cô ta chắc chắc là mạnh hơn nhiều so với mấy con zombie kia. Huống hồ trước đây chúng ta làm ra nhiều chuyện tổn thương cô ta như thế, cho dù chúng ta không trêu chọc cô ta, cô ta sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”

“Chi bằng thừa dịp cô ta đang nghỉ ngơi, chúng ta trực tiếp gi*t ch*t cô ta.”

Lấy lợi ích làm mồi nhử, thành công khiến Lâm Thừa Hùng động lòng.

Ông ta ngưng tụ một ngọn lửa nhỏ để thử tôi.

Tôi tập trung suy nghĩ, lửa ập lên đùi của chính ông ta.

Lâm Thừa Hùng bị lửa của mình th/iêu đ/ốt, nhanh chóng dập lửa, nhưng mà lửa vẫn th/iêu ch/áy một miếng da trên đùi ông ta.

Ông ta ngồi bệt xuống đất, không rảnh bận tâm zombie nữa.

Ngửi được mùi hương nồng nặc, lập tức có một đám zombie xông tới.

Căn bản là Lâm Khả Nhu chống đỡ không nổi.

Cô ta vội đóng cửa sổ lại, nhưng trên cánh tay vẫn bị zombie rạ/ch cho một đường chảy m/áu.

Sau khi đóng cửa sổ lại, Lâm Khả Nhu bị dọa sợ, khóc ầm lên: "Làm sao bây giờ ba ơi? Con phải làm sao bây giờ?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

HÌNH NHÂN THẾ MẠNG

Chương 5
Hồi còn nhỏ, nhà tôi mở một tiệm làm đồ vàng mã ở cuối phố cổ, chuyên làm người giấy, ngựa giấy để đưa tiễn vong hồn. Chiều tối hôm đó, có một ông lão mặc áo xám đến tiệm, người ông gầy như que tre, mí mắt sụp xuống, gần như không thấy tròng mắt. Ông ta nói: "Thầy ơi, nhà tôi gặp chuyện chẳng lành, muốn nhờ thầy làm cho một hình nhân đặc biệt, giấy đen viền trắng, cao ba thước ba tấc, không vẽ mắt." Ông nội tôi đặt con dao vót tre xuống, ngẩng đầu nhìn ông ta: "Cho ai dùng?" Ông lão áo xám nói: "Cho chính mình dùng." Ông nội tôi cau mày: "Người sống không dùng cái này." Ông lão áo xám cười khan hai tiếng, giọng the thé như móng tay cào lên ván quan tài: "Để đó, sớm muộn gì cũng dùng đến." Ông ta lấy ra mấy đồng bạc trắng, đặt lên mặt bàn: "Đây là tiền đặt cọc, ba ngày sau vào giờ Tý, tôi đến lấy hàng." Nói xong, ông ta không đợi ông nội tôi đồng ý, quay người rời đi. Cái áo xám đó phất phơ, chớp mắt đã hòa vào màn đêm bên ngoài.
Gia Đình
Hiện đại
Linh Dị
0
Tượng Báo Thù Chương 13
Đồng Vải Chương 10
Nghiêng Thành Chương 8
Sự Thật Chương 28
Y Tá Của Boss Chương 15