6

Tôi lập tức nở nụ cười xã giao nhìn đám búp bê đang giả thần giả q/uỷ:

“Tôi cũng không rõ các vị còn sống hay đã ch*t.”

“Thế này đi, các vị nháy mắt ra hiệu đĩa than ở đâu, giúp chúng tôi một chút được không?”

Búp bê hiểu, nhưng không nhúc nhích, chỉ trừng tôi.

Tôi lật trắng mắt, giơ sú/ng b/ắn nát đầu con búp bê hắn vừa gõ.

“BÙM!”

Đầu con búp bê thủng một lỗ to, m/áu chảy ra.

Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười:

“Các vị nếu không muốn giúp, tôi cũng biết chút võ thuật, có thể ép các vị giúp.”

Búp bê nghe hiểu, búp bê đảo mắt lo/ạn xạ, búp bê giả ng/u.

Tôi lại b/ắn thêm phát nữa.

Lần này không chỉ mắt con búp bê động đậy, khóe miệng còn nở nụ cười nịnh nọt mơ hồ.

Ánh mắt chúng tập trung hết vào con búp bê chính giữa.

Tôi cà lơ phất phơ nói “cảm ơn” rồi bước tới, đ/âm d/ao vào bụng nó, bẩy một cái.

Một đĩa than đen sì lăn ra.

Tôi và 【077】 liếc nhau, đặt đĩa lên máy.

Máy hát quay, một bài hát vang lên:

【Mỗi con đường lớn ngõ nhỏ, miệng mọi người đều nói.】

【Câu đầu tiên gặp mặt, chính là chúc mừng chúc mừng.】

【Chúc mừng chúc mừng chúc mừng cậu~ chúc mừng chúc mừng chúc mừng cậu.】

Giọng hát cực kỳ chói tai, như bị đầu đ/ộc mà vẫn cố hát, qua lớp đĩa cũ càng thêm rùng rợn trong bóng tối.

Rồi chúng tôi nghe thấy tiếng cười.

Tiếng cười của đám búp bê.

Từng con búp bê gỗ đều cười, tiếng cười không đồng đều, nhưng đều the thé chói tai, cuối cùng đều thêm một câu “chúc mừng chúc mừng”.

Và đúng câu “chúc mừng” cuối cùng vừa dứt, tôi đã bị 【077】 ôm ch/ặt lấy.

Một lực hút cực mạnh kéo chúng tôi về phía sau.

Gió từ vực sâu thổi lên, rít từng hồi.

Có thứ gì đó đang bò lên, âm thanh như thực vật th/ối r/ữa mọc ngược với tốc độ k/inh h/oàng, vừa bò vừa phát ra âm thanh hỗn lo/ạn không thành giai điệu.

【077】 ôm tôi lùi lại thật nhanh.

Tầm nhìn lùi nhanh, tôi vẫn thấy rõ đám búp bê đang cười nhìn chúng tôi, con ngươi đen ngòm lóe lên trong đôi mắt dài nhỏ.

Hắn lùi đến đúng chỗ con búp bê vừa lấy đĩa, tay lần mò trên eo tôi một vòng, rồi nhanh như chớp rút d/ao của tôi, bẩy một khe hở trên thân búp bê.

Không phải búp bê. Là một cái qu/an t/ài hình người.

【077】 kéo tôi nằm vào trong, lập tức đóng nắp lại.

Âm thanh bên ngoài bị tấm gỗ cách trở, trở nên đột ngột mà yên tĩnh.

Hơi thở của 【077】 phả vào tai tôi, tim đ/ập thình thịch hai cái.

Tôi dính sát thành qu/an t/ài, ước lượng phía sau hắn cũng chẳng còn chỗ.

Đây là qu/an t/ài chỉ đủ cho một người trốn.

Nếu không có hắn, tôi đã ch*t trước máy hát rồi.

Khi chúng tôi im lặng, âm thanh bên ngoài cũng dần tắt.

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, ngồi xổm xuống, nhìn ra ngoài qua khe hở lúc nãy.

Một người phụ nữ mặc váy đuôi cá ren đen, cầm ô dù nhỏ xinh, uyển chuyển bước đến trước máy hát.

Tiếng cười kiều mị vang lên, cô ta mỉm cười nói “chúc mừng chúc mừng” với đám búp bê.

Giây tiếp theo, cô ta quay người, mắt nhìn thẳng về phía tôi.

Chúng tôi đối diện nhau.

Lúc này tôi mới nhìn rõ mặt cô ta: mặt nát bét m/áu thịt, chỉ còn một con mắt sáng kinh người, còn con mắt kia là hốc đen ngòm.

Cô ta nhìn tôi cười the thé đ/áng s/ợ.

Một lực hút cực mạnh ập đến, cái qu/an t/ài nhân tạo lập tức vỡ tan tành!

Tôi bị cô ta bóp cổ thật ch/ặt.

Cô ta ngã ra sau, ghế dựa hiện ra từ hư không.

“Cậu… là phu quân của ta sao?”

Tay cô ta vuốt tóc tôi, móng tay nhọn hoắt lướt qua da thịt, để lại từng vệt m/áu đỏ rực.

Mỗi vệt m/áu hiện lên, da tôi như bị th/iêu đ/ốt.

【077】 bình tĩnh bước ra từ đống gỗ vụn.

Đệt.

Lúc nào rồi còn giả trân.

Không giả bộ nữa có ch*t không?

“Hai người sắp kết hôn à?”

Giọng hắn trêu chọc: “Vậy có cần tôi chúc hai người sớm sinh quý tử không?”

“Sinh mẹ nhà anh!?” Tôi gào lên: “Còn không mau c/ứu”

Chưa kịp nói hết câu, người phụ nữ đã ném tôi sang một bên, lao vọt tới, một phát đ/ập hắn vào tường qu/an t/ài.

Thân hình cô ta phình to cực nhanh, cơ bắp trên tay siết ch/ặt lấy 【077】!

“Tiện nhân! Tiện nhân!”

Trong cổ họng cô ta phát ra tiếng gào quái dị: “Ngươi cũng tới cư/ớp phu quân của ta đúng không?”

“Hết thảy đều phải ch*t, đều phải ch*t!”

“Loại người như ngươi, đáng ch*t!”

Cô ta đ/ấm mạnh vào bụng 【077】.

Vest hắn rá/ch toạc, hắn phun ra một ngụm m/áu.

Tốt! Đánh hay lắm! Đánh ch*t cái tên thích giả bộ này đi!

Tôi ngồi dưới đất vỗ tay như hải cẩu.

Nhưng rất nhanh bị ánh mắt 【077】 ngăn lại.

Hắn ra hiệu cho tôi nhìn máy hát vẫn đang cần mẫn hát “chúc mừng chúc mừng chúc mừng cậu”.

Tôi bước tới, cầm đĩa than lên.

Chớp mắt, thân hình người phụ nữ co lại về bình thường.

Vết thương trên người cô ta cũng dần lành lại.

【077】 được thả ra.

Cô ta hoảng lo/ạn xin lỗi hắn, rồi vội vã chạy đến bên tôi, ngọt ngào gọi một tiếng:

“Phu quân.”

?

Tôi cầm đĩa than, nhất thời quên mất phải nói chuyện thế nào.

【077】trợn mắt, chỉ vào những đường đỏ đang uốn lượn trên người tôi, chính là vết cào vừa nãy của cô ta, lúc này đang phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Người phụ nữ tiếp tục cười dịu dàng:

“Hoan nghênh hai vị đến với phó bản 【Cửa địa ngục】, ta là Ali, rất vui được làm người dẫn đường cho hai vị.”

“Quy tắc phó bản lần này: sống sót.”

Đường đỏ bắt đầu ch/áy như dây dẫn, từ cổ tay tôi dần dần biến mất.

Phía sau lưng tôi bị đẩy ra một chiếc ghế sofa.

Ali kéo tôi ngồi xuống, trong nháy mắt, cổ tay và cổ chân tôi bị c/òng ch/ặt vào ghế.

Cô ta ngồi cạnh tôi, mười ngón tay đan ch/ặt lấy tay tôi.

“Trong vực sâu sẽ xuất hiện rất nhiều quái vật đó nha, 【077】.”

“Nếu anh không chống đỡ nổi, 【009】 sẽ thắng đấy~”

“Nếu khi đường đỏ ch/áy hết mà anh vẫn còn sống, ta sẽ ăn sạch 【009】 đó.”

Ali cười dịu dàng:

“Vậy, phó bản, bắt đầu!”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm