Đến lúc chuyện được một lúc lâu, tôi gi/ật mình nhận ra đã qua giới nghiêm.
Ch*t chết ch*t!
Tôi vội mở điện xem thì hiện chục nhỡ bạn phòng.
Toang rồi, do bù tiết học nên tôi để chế độ hoàn không để ý cả.
Vừa r/un r/ẩy bấm lại, bạn phòng đã hét đi/ên:
"Mày làm tao ch*t được!"
Tôi hạ giọng xin lỗi rít, giải thích do bạn viện cần người chăm.
Bạn phòng nghi ngờ hỏi:
"Bạn trai hay bạn gái thế?"
Liếc góc mắt tôi đành thú nhận:
"Bạn nam..."
Cô ấy lập tức hót khỉ rừng nhiệt đới:
"CP của tao sắp BE rồi, mày quên béng mất bờ Đại Minh hồ hả?!"
Tôi suýt quỳ sụp xuống.
Góc mắt trông đang nhướng mày, ánh mắt dò xét.
Sợ cô bạn còn linh tôi vội báo an cúp máy vội vàng.
Không gian chìm lặng quặc.
Quý phá vỡ hỏi với vẻ hứng thú:
"Sao em chị Từ?"
Tôi ôm mặt, gào thầm lòng:
Đừng có đào chuyện đó!
Lên tiếng càu nhàu:
"Anh cố tình hỏi vậy không?!"
Quý cười, tiếng cười trầm khẽ một hát ngắn đêm yên.
Tôi cũng cười theo, bất buồn cười chính mình—sự vụ điện hỗn lo/ạn vừa rồi, bằng vài câu đã nhẹ nhàng hóa giải.
Đêm tôi đèn ngủ cho về mình.
Nằm mãi không ngủ được.
Đầu cứ quay cuồ/ng những câu chuyện nay.
Nhớ ánh mắt về lý tưởng.
Nhớ cả cảm tay run run nhắc đến hai chữ "động đất".
Tôi nhìn nhà mờ mờ ánh đèn, thầm nghĩ:
Thật ra, ngày mình ngành này, cũng từng có chút cảm thế.
Một quyết định đơn đ/ộc bạt ngàn những lựa thời cấp ba.
Nhưng thì rõ ràng hết—niềm tin ấy, chưa từng m/ù quá/ng.
Và tôi biết, mình sẽ không lùi bước.